古诗词

戏为雪鸡篇寄詹同文

刘基

我为先生歌雪鹤,逸兴翩翩入寥廓。wǒ wèi xiān shēng gē xuě hè,yì xīng piān piān rù liáo kuò。
先生为我咏雪鸡,扶桑昼景寒凄迷。xiān shēng wèi wǒ yǒng xuě jī,fú sāng zhòu jǐng hán qī mí。
雪鹤排云舒六翮,长鸣远逐浮丘伯。xuě hè pái yún shū liù hé,zhǎng míng yuǎn zhú fú qiū bó。
玄洲巨君张两耳,竫人踉蹡走如蚁。xuán zhōu jù jūn zhāng liǎng ěr,jìng rén liáng qiāng zǒu rú yǐ。
雪鸡欲上蟠桃枝,白光烁眼流琼黐。xuě jī yù shàng pán táo zhī,bái guāng shuò yǎn liú qióng chī。
腾身蹋折琅玕树,片片琪华振鸥鹭。téng shēn tà zhé láng gān shù,piàn piàn qí huá zhèn ōu lù。
鹤飞拨剌向辽东,海鲸扬波雪半空。hè fēi bō lá xiàng liáo dōng,hǎi jīng yáng bō xuě bàn kōng。
缟衣䙰褷丹顶素,九皋月黑猿嗥风。gǎo yī lí shī dān dǐng sù,jiǔ gāo yuè hēi yuán háo fēng。
鸡啼喔咿夜方永,惊起踆乌怨金井。jī tí ō yī yè fāng yǒng,jīng qǐ cūn wū yuàn jīn jǐng。
群仙环佩响玲珑,十二玉楼烟雾冷。qún xiān huán pèi xiǎng líng lóng,shí èr yù lóu yān wù lěng。
忆昔康回触折天柱时,女娲扶天立天维坤维。yì xī kāng huí chù zhé tiān zhù shí,nǚ wā fú tiān lì tiān wéi kūn wéi。
太白作天骨,万古至今长积雪。tài bái zuò tiān gǔ,wàn gǔ zhì jīn zhǎng jī xuě。
上有雪蛆大毂长如辕,冰蛇雪鼠相蜷蜿。shàng yǒu xuě qū dà gǔ zhǎng rú yuán,bīng shé xuě shǔ xiāng quán wān。
味如餦餭色如乳,入口清凉生。wèi rú zhāng huáng sè rú rǔ,rù kǒu qīng liáng shēng。
肺腑炎埃荡涤邪秽除,幽精爽雪游六虚。fèi fǔ yán āi dàng dí xié huì chú,yōu jīng shuǎng xuě yóu liù xū。
鹤也莫与乌鸦争腐鼠,鸡也莫向沟膛拾禾黍。hè yě mò yǔ wū yā zhēng fǔ shǔ,jī yě mò xiàng gōu táng shí hé shǔ。
雪寒可畏清可欲,洗髓伐毛天所玉。xuě hán kě wèi qīng kě yù,xǐ suǐ fá máo tiān suǒ yù。
雪可咽兮冰可餐,谁其作友三青鸾?xuě kě yàn xī bīng kě cān,shuí qí zuò yǒu sān qīng luán?
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

蒿里曲

刘基

白杨树头风恻恻,寡乌悲啼山月黑。bái yáng shù tóu fēng cè cè,guǎ wū bēi tí shān yuè hēi。
殡宫冷落清夜长,银鸭金凫不堪食。bìn gōng lěng luò qīng yè zhǎng,yín yā jīn fú bù kān shí。

蒿里曲

刘基

山花冥冥啼子规,鸟衔纸钱挂花枝。shān huā míng míng tí zi guī,niǎo xián zhǐ qián guà huā zhī。
山中游人莫相笑,君到此中当自知。shān zhōng yóu rén mò xiāng xiào,jūn dào cǐ zhōng dāng zì zhī。

寒夜曲

刘基

蟾车轧露迷圆景,金井辘轳僵素绠。chán chē yà lù mí yuán jǐng,jīn jǐng lù lú jiāng sù gěng。
孤鸾叫破海天云,嫦娥泪滴方诸冷。gū luán jiào pò hǎi tiān yún,cháng é lèi dī fāng zhū lěng。
十二楼开春醉醒,千年断石生曾青。shí èr lóu kāi chūn zuì xǐng,qiān nián duàn shí shēng céng qīng。
林霏散漫紫府曙,白莎黄葛空残萤。lín fēi sàn màn zǐ fǔ shǔ,bái shā huáng gé kōng cán yíng。

古镜词

刘基

百鍊青铜曾照胆,千年土蚀萍花黡。bǎi liàn qīng tóng céng zhào dǎn,qiān nián tǔ shí píng huā yǎn。
想得玄宫初闭时,金精夜哭黄鸟悲。xiǎng dé xuán gōng chū bì shí,jīn jīng yè kū huáng niǎo bēi。
鱼灯引魂开地府,夜夜晶光射幽户。yú dēng yǐn hún kāi dì fǔ,yè yè jīng guāng shè yōu hù。
盘龙隐见自有神,神物岂肯长湮沦。pán lóng yǐn jiàn zì yǒu shén,shén wù qǐ kěn zhǎng yān lún。
愿借蟾蜍骑入月,将与嫦娥照华发。yuàn jiè chán chú qí rù yuè,jiāng yǔ cháng é zhào huá fā。

秋思二首

刘基

惠草芳巳歇,候虫寒不鸣。huì cǎo fāng sì xiē,hòu chóng hán bù míng。
相知惟白发,日夜满头生。xiāng zhī wéi bái fā,rì yè mǎn tóu shēng。

秋思二首

刘基

露出阶苔光,风生庭树冷。lù chū jiē tái guāng,fēng shēng tíng shù lěng。
推窗掩明月,不忍见孤影。tuī chuāng yǎn míng yuè,bù rěn jiàn gū yǐng。

残丝曲

刘基

玉楼十二春如绮,日暖清池跃鲂鲤。yù lóu shí èr chūn rú qǐ,rì nuǎn qīng chí yuè fáng lǐ。
空闺无处著柔情,梦逐残丝扑天起。kōng guī wú chù zhù róu qíng,mèng zhú cán sī pū tiān qǐ。
天南河汉天西流,岂知少年能白头。tiān nán hé hàn tiān xī liú,qǐ zhī shǎo nián néng bái tóu。
便唤姮娥栽桂树,花时相约月中游。biàn huàn héng é zāi guì shù,huā shí xiāng yuē yuè zhōng yóu。

琅琊王歌

刘基

骏马须好鞍,彊弓须劲箭。jùn mǎ xū hǎo ān,jiàng gōng xū jìn jiàn。
将军不知兵,健儿空自健。jiāng jūn bù zhī bīng,jiàn ér kōng zì jiàn。

琅琊王歌

刘基

香罗金缕衣,采花采春晖。xiāng luó jīn lǚ yī,cǎi huā cǎi chūn huī。
花高折不得,空步绿莎归。huā gāo zhé bù dé,kōng bù lǜ shā guī。

琅琊王歌

刘基

出门无情亲,大道行亦窄。chū mén wú qíng qīn,dà dào xíng yì zhǎi。
寄与远游人,居贫胜为客。jì yǔ yuǎn yóu rén,jū pín shèng wèi kè。

琅琊王歌

刘基

四通八达琅琊道,快马如龙踏烟草。sì tōng bā dá láng yá dào,kuài mǎ rú lóng tà yān cǎo。
草凄凄,烟漠漠,陌头风起桃花落。cǎo qī qī,yān mò mò,mò tóu fēng qǐ táo huā luò。

拜新月

刘基

月生花始开,月圆花渐落。yuè shēng huā shǐ kāi,yuè yuán huā jiàn luò。
花开人少年,花落人可怜。huā kāi rén shǎo nián,huā luò rén kě lián。
女儿拜新月,望圆不望缺。nǚ ér bài xīn yuè,wàng yuán bù wàng quē。
未圆望不休,既圆应更愁。wèi yuán wàng bù xiū,jì yuán yīng gèng chóu。

自君之出矣

刘基

自君之出矣,云鬓愁不绾。zì jūn zhī chū yǐ,yún bìn chóu bù wǎn。
思君如辘轳,倏忽心百转。sī jūn rú lù lú,shū hū xīn bǎi zhuǎn。

美人烧香词

刘基

翡翠钗梁云作叶,腻红深晕桃花颊。fěi cuì chāi liáng yún zuò yè,nì hóng shēn yūn táo huā jiá。
玉奴纤手卷虾须,绣罗袜小不胜扶。yù nú xiān shǒu juǎn xiā xū,xiù luó wà xiǎo bù shèng fú。
低头背人整裙带,神前独自深深拜。dī tóu bèi rén zhěng qún dài,shén qián dú zì shēn shēn bài。
翠袖轻回香雾分,细语悠悠听不闻。cuì xiù qīng huí xiāng wù fēn,xì yǔ yōu yōu tīng bù wén。
门外游人空驻马,冥冥白日西山下。mén wài yóu rén kōng zhù mǎ,míng míng bái rì xī shān xià。

筑城词

刘基

君不见杭州无城贼直入,台州有城贼不入。jūn bù jiàn háng zhōu wú chéng zéi zhí rù,tái zhōu yǒu chéng zéi bù rù。
重门击柝自古来,而况四郊多警急?zhòng mén jī tuò zì gǔ lái,ér kuàng sì jiāo duō jǐng jí?
愚民莫可与虑始,见说筑城俱不喜。yú mín mò kě yǔ lǜ shǐ,jiàn shuō zhù chéng jù bù xǐ。
一朝城成不可逾,挈家却向城中居。yī cháo chéng chéng bù kě yú,qiè jiā què xiàng chéng zhōng jū。
寄语筑城人:城高固自好,更须足食仍足兵,不然剑阁潼关且难保。jì yǔ zhù chéng rén chéng gāo gù zì hǎo,gèng xū zú shí réng zú bīng,bù rán jiàn gé tóng guān qiě nán bǎo。
独不念至元延祐年,天下无城亦不盗。dú bù niàn zhì yuán yán yòu nián,tiān xià wú chéng yì bù dào。