古诗词

天寿节同诸寓臣拜于宝林教寺礼毕登盘翠轩分韵得稽字

刘基

宿雨霁初节,群山绿如洗。sù yǔ jì chū jié,qún shān lǜ rú xǐ。
流霞绚琳宇,旭日射丹棨。liú xiá xuàn lín yǔ,xù rì shè dān qǐ。
鸣钟趋梵宫,焚香望天陛。míng zhōng qū fàn gōng,fén xiāng wàng tiān bì。
遥遥蜂蚁忱,惓惓葵藿礼。yáo yáo fēng yǐ chén,quán quán kuí huò lǐ。
万年主寿长,百拜臣首稽。wàn nián zhǔ shòu zhǎng,bǎi bài chén shǒu jī。
竣事陟华轩,敦情属芳醴。jùn shì zhì huá xuān,dūn qíng shǔ fāng lǐ。
太师祗园英,聪明实神启。tài shī zhī yuán yīng,cōng míng shí shén qǐ。
诸公俱俊髦,文藻压班祢。zhū gōng jù jùn máo,wén zǎo yā bān mí。
肃雍周簠簋,古怪夏追蠡。sù yōng zhōu fǔ guǐ,gǔ guài xià zhuī lí。
鹿鸣歌苹蒿,鱼丽咏鲂鳢。lù míng gē píng hāo,yú lì yǒng fáng lǐ。
剑气星有辉,珠光海无底。jiàn qì xīng yǒu huī,zhū guāng hǎi wú dǐ。
嘉会非寻常,令德更岂弟。jiā huì fēi xún cháng,lìng dé gèng qǐ dì。
澄心映空旷,涤虑俯清泚。chéng xīn yìng kōng kuàng,dí lǜ fǔ qīng cǐ。
看竹风泠泠,折花露泥泥。kàn zhú fēng líng líng,zhé huā lù ní ní。
纡徐睇溟瀼,缅邈想淮济。yū xú dì míng ráng,miǎn miǎo xiǎng huái jì。
巍巍世皇业,乔岳深根柢。wēi wēi shì huáng yè,qiáo yuè shēn gēn dǐ。
螳螂亢齐斧,碎首堪立徯。táng láng kàng qí fǔ,suì shǒu kān lì xī。
农郊卜甘岁,巳喜先抽荠。nóng jiāo bo gān suì,sì xǐ xiān chōu jì。
层楼盼北极,祥光应周髀。céng lóu pàn běi jí,xiáng guāng yīng zhōu bì。
中山致曲檗,东吴来秫米。zhōng shān zhì qū bò,dōng wú lái shú mǐ。
宴酺定有期,玉釭浮盎醍。yàn pú dìng yǒu qī,yù gāng fú àng tí。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

过闽关九首

刘基

岭上高秋生火云,往雷送雨忽纷纷。lǐng shàng gāo qiū shēng huǒ yún,wǎng léi sòng yǔ hū fēn fēn。
鹧鸪更叫空山里,纵是无愁亦厌闻。zhè gū gèng jiào kōng shān lǐ,zòng shì wú chóu yì yàn wén。

题扇面荷花

刘基

玉井芙蓉红粉腮,何人移向月中栽。yù jǐng fú róng hóng fěn sāi,hé rén yí xiàng yuè zhōng zāi。
高轩忽漫看图画,疑是昭阳晓镜开。gāo xuān hū màn kàn tú huà,yí shì zhāo yáng xiǎo jìng kāi。

题水墨海棠鹦鹉

刘基

陇山鹦鹉白霓衣,欲语谁听只自知。lǒng shān yīng wǔ bái ní yī,yù yǔ shuí tīng zhǐ zì zhī。
漫漫东风吹不起,海棠花上立多时。màn màn dōng fēng chuī bù qǐ,hǎi táng huā shàng lì duō shí。

拜曹娥庙

刘基

曹江源自舜江来,抱父悲同泣旻哀,纵使乾坤灰劫火,娥心一点不成埃。cáo jiāng yuán zì shùn jiāng lái,bào fù bēi tóng qì mín āi,zòng shǐ qián kūn huī jié huǒ,é xīn yī diǎn bù chéng āi。

秋日即事

刘基

秋风吹雨冷翛翛,阶下金钱烂漫愁。qiū fēng chuī yǔ lěng xiāo xiāo,jiē xià jīn qián làn màn chóu。
鸿雁不来巢燕去,草虫辛苦独知秋。hóng yàn bù lái cháo yàn qù,cǎo chóng xīn kǔ dú zhī qiū。

秋日即事

刘基

杨柳新栽半出篱,夜深鸟鹊自鹭枝。yáng liǔ xīn zāi bàn chū lí,yè shēn niǎo què zì lù zhī。
露凉月淡空烟暝,啼到金鸡报晓时。lù liáng yuè dàn kōng yān míng,tí dào jīn jī bào xiǎo shí。

秋日即事

刘基

九月东风露不寒,蟪蛄相庆语檐端。jiǔ yuè dōng fēng lù bù hán,huì gū xiāng qìng yǔ yán duān。
野人便拟开荒径,剩种忘忧与合欢。yě rén biàn nǐ kāi huāng jìng,shèng zhǒng wàng yōu yǔ hé huān。

秋日即事

刘基

摇落江皋草满烟,秋光何处不堪怜。yáo luò jiāng gāo cǎo mǎn yān,qiū guāng hé chù bù kān lián。
夜凉银汉低城阙,卧听蛩声似筦弦。yè liáng yín hàn dī chéng quē,wò tīng qióng shēng shì guǎn xián。

秋日即事

刘基

春华秋草两悠悠,素发多情却满头。chūn huá qiū cǎo liǎng yōu yōu,sù fā duō qíng què mǎn tóu。
落叶自随流水去,远山空带夕阳愁。luò yè zì suí liú shuǐ qù,yuǎn shān kōng dài xī yáng chóu。

秋日即事

刘基

垂垂密雨亸修杨,点点青苔绘短墙。chuí chuí mì yǔ duǒ xiū yáng,diǎn diǎn qīng tái huì duǎn qiáng。
不是雁声天畔过,争知今日是重阳。bù shì yàn shēng tiān pàn guò,zhēng zhī jīn rì shì zhòng yáng。

秋日即事

刘基

秋气萧条宋玉悲,西风唯有雁相宜。qiū qì xiāo tiáo sòng yù bēi,xī fēng wéi yǒu yàn xiāng yí。
秦淮岸上青青草,想见繁霜未落时。qín huái àn shàng qīng qīng cǎo,xiǎng jiàn fán shuāng wèi luò shí。

秋日即事

刘基

寒星无数月如钩,槁叶呼风入敝裘。hán xīng wú shù yuè rú gōu,gǎo yè hū fēng rù bì qiú。
人世可怜唯有老,镜中憔悴梦中愁。rén shì kě lián wéi yǒu lǎo,jìng zhōng qiáo cuì mèng zhōng chóu。

秋日即事

刘基

挂壁青釭照不眠,相看到此亦堪怜。guà bì qīng gāng zhào bù mián,xiāng kàn dào cǐ yì kān lián。
露寒霜重残萤尽,肠断秋风忆往年。lù hán shuāng zhòng cán yíng jǐn,cháng duàn qiū fēng yì wǎng nián。

秋日即事

刘基

病眼昏昏四顾迷,独行浑似雪中鸡。bìng yǎn hūn hūn sì gù mí,dú xíng hún shì xuě zhōng jī。
花开叶落真成梦,愁听门前过马蹄。huā kāi yè luò zhēn chéng mèng,chóu tīng mén qián guò mǎ tí。

秋日即事

刘基

槿华数树夕阳时,收拾秋光在短篱。jǐn huá shù shù xī yáng shí,shōu shí qiū guāng zài duǎn lí。
自紫自红还自碧,只应独有暮蝉知。zì zǐ zì hóng hái zì bì,zhǐ yīng dú yǒu mù chán zhī。