古诗词

赠周宗道六十四韵

刘基

天弓拨其弦,平地跃虎狼。tiān gōng bō qí xián,píng dì yuè hǔ láng。
腥风扇九泽,浊雾干太阳。xīng fēng shàn jiǔ zé,zhuó wù gàn tài yáng。
琐琐蚊与虻,亦沸如蜩螗。suǒ suǒ wén yǔ méng,yì fèi rú tiáo táng。
帝阍隔蓬莱,弱水不可航。dì hūn gé péng lái,ruò shuǐ bù kě háng。
蝼蚁有微忱,抑塞无由扬。lóu yǐ yǒu wēi chén,yì sāi wú yóu yáng。
遥遥草茅臣,怒切忠愤肠。yáo yáo cǎo máo chén,nù qiè zhōng fèn cháng。
披衣款军门,披腹陈否臧。pī yī kuǎn jūn mén,pī fù chén fǒu zāng。
曰走居海隅,诗书传世芳。yuē zǒu jū hǎi yú,shī shū chuán shì fāng。
感荷帝王恩,禄食厕朝行。gǎn hé dì wáng ēn,lù shí cè cháo xíng。
走身非己躯,安得缄其肮。zǒu shēn fēi jǐ qū,ān dé jiān qí āng。
走有目击事,敢布之庙堂。zǒu yǒu mù jī shì,gǎn bù zhī miào táng。
永嘉浙名郡,有州曰平阳。yǒng jiā zhè míng jùn,yǒu zhōu yuē píng yáng。
面海负山林,实维瓯闽彊。miàn hǎi fù shān lín,shí wéi ōu mǐn jiàng。
闽寇不到瓯,倚兹为保障。mǐn kòu bù dào ōu,yǐ zī wèi bǎo zhàng。
官司职防虞,当念怀善良。guān sī zhí fáng yú,dāng niàn huái shàn liáng。
用民作手足,爱抚勿害伤。yòng mín zuò shǒu zú,ài fǔ wù hài shāng。
所以获众心,即此是仞墙。suǒ yǐ huò zhòng xīn,jí cǐ shì rèn qiáng。
柰何纵毒淫,反肆其贪攘。nài hé zòng dú yín,fǎn sì qí tān rǎng。
破廪取菽粟,夷垣劫牛羊。pò lǐn qǔ shū sù,yí yuán jié niú yáng。
朝出系空橐,暮归荷丰囊。cháo chū xì kōng tuó,mù guī hé fēng náng。
丁男跳上山,妻女不得将。dīng nán tiào shàng shān,qī nǚ bù dé jiāng。
稍或违所求,便以贼见戕。shāo huò wéi suǒ qiú,biàn yǐ zéi jiàn qiāng。
负屈无处诉,哀号动穹苍。fù qū wú chù sù,āi hào dòng qióng cāng。
斩木为戈矛,染红作巾裳。zhǎn mù wèi gē máo,rǎn hóng zuò jīn shang。
鸣锣撼岩谷,聚众守村乡。míng luó hàn yán gǔ,jù zhòng shǒu cūn xiāng。
官司大惊怕,弃鼓撇旗鎗。guān sī dà jīng pà,qì gǔ piē qí qiāng。
窜伏草莽间,股慄面玄黄。cuàn fú cǎo mǎng jiān,gǔ lì miàn xuán huáng。
窥伺不见人,喘汗走伥伥。kuī cì bù jiàn rén,chuǎn hàn zǒu chāng chāng。
可中得火伴,约束归营场。kě zhōng dé huǒ bàn,yuē shù guī yíng chǎng。
顺途劫寡弱,又各夸身彊。shùn tú jié guǎ ruò,yòu gè kuā shēn jiàng。
将吏悉有献,欢喜赐酒觞。jiāng lì xī yǒu xiàn,huān xǐ cì jiǔ shāng。
杀贼不计数,从横书荐章。shā zéi bù jì shù,cóng héng shū jiàn zhāng。
民情大不甘,怨气结肾肠。mín qíng dà bù gān,yuàn qì jié shèn cháng。
遂令父子恩,化作虿与蝗。suì lìng fù zi ēn,huà zuò chài yǔ huáng。
恨不斩官头,剔骨取肉尝。hèn bù zhǎn guān tóu,tī gǔ qǔ ròu cháng。
累累野田中,拜泣祷天皇。lèi lèi yě tián zhōng,bài qì dǎo tiān huáng。
愿得贤宰相,飞笺奏岩廊。yuàn dé xián zǎi xiāng,fēi jiān zòu yán láng。
先封尚方剑,按法诛奸赃。xiān fēng shàng fāng jiàn,àn fǎ zhū jiān zāng。
择用忠荩臣,俾之提纪纲。zé yòng zhōng jìn chén,bǐ zhī tí jì gāng。
弯弧落鸱枭,薙棘出凤凰。wān hú luò chī xiāo,tì jí chū fèng huáng。
尚可存孑遗,耕稼纳官仓。shàng kě cún jié yí,gēng jià nà guān cāng。
失今不早计,如水决堤防。shī jīn bù zǎo jì,rú shuǐ jué dī fáng。
而后事堙筑,劳费何可当。ér hòu shì yīn zhù,láo fèi hé kě dāng。
走闻疽初生,灼艾最为良。zǒu wén jū chū shēng,zhuó ài zuì wèi liáng。
焮成施剜割,所忧动膏肓。xìn chéng shī wān gē,suǒ yōu dòng gāo huāng。
边戎大重寄,得人则金汤。biān róng dà zhòng jì,dé rén zé jīn tāng。
龚遂到渤海,盗贼还农桑。gōng suì dào bó hǎi,dào zéi hái nóng sāng。
张纲入广陵,健儿跪如羊。zhāng gāng rù guǎng líng,jiàn ér guì rú yáng。
苟能任仁智,勿使憸邪妨。gǒu néng rèn rén zhì,wù shǐ xiān xié fáng。
孟门虽崄艰,可使成康庄。mèng mén suī xiǎn jiān,kě shǐ chéng kāng zhuāng。
走非慕爵赏,自鬻求荐扬。zǒu fēi mù jué shǎng,zì yù qiú jiàn yáng。
痛惜休明时,消患无其方。tòng xī xiū míng shí,xiāo huàn wú qí fāng。
又不忍乡里,鞠为狐兔场。yòu bù rěn xiāng lǐ,jū wèi hú tù chǎng。
陈词未及终,涕泣下滂滂。chén cí wèi jí zhōng,tì qì xià pāng pāng。
旁观发上指,侧听心中伤。páng guān fā shàng zhǐ,cè tīng xīn zhōng shāng。
天路阻且修,不得羽翼翔。tiān lù zǔ qiě xiū,bù dé yǔ yì xiáng。
可怜涸辙鱼,待汲西江长。kě lián hé zhé yú,dài jí xī jiāng zhǎng。
况有蛟与虬,磨牙塞川梁。kuàng yǒu jiāo yǔ qiú,mó yá sāi chuān liáng。
旄丘靡与同,载驰徒慨慷。máo qiū mí yǔ tóng,zài chí tú kǎi kāng。
严冬积玄阴,天色惨以凉。yán dōng jī xuán yīn,tiān sè cǎn yǐ liáng。
众鸟各自飞,孤鸾独彷徨。zhòng niǎo gè zì fēi,gū luán dú páng huáng。
冥冥丽山云,木叶殷清霜。míng míng lì shān yún,mù yè yīn qīng shuāng。
子去慎所过,我亦行归藏。zi qù shèn suǒ guò,wǒ yì xíng guī cáng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

题访隐图

刘基

忽忆山中陶隐居,杖藜冲晚谒茅庐。hū yì shān zhōng táo yǐn jū,zhàng lí chōng wǎn yè máo lú。
林花浥露红无比,涧草含烟绿有馀。lín huā yì lù hóng wú bǐ,jiàn cǎo hán yān lǜ yǒu yú。
金鼎丹光缠日月,银河流水到阶除。jīn dǐng dān guāng chán rì yuè,yín hé liú shuǐ dào jiē chú。
松间白鹤通人语,长向瑶台寄远书。sōng jiān bái hè tōng rén yǔ,zhǎng xiàng yáo tái jì yuǎn shū。

又用前韵

刘基

树头寒月影扶疏,天上清霜下玉除。shù tóu hán yuè yǐng fú shū,tiān shàng qīng shuāng xià yù chú。
紫塞风高鸿失路,碧梧枝冷鹊移居。zǐ sāi fēng gāo hóng shī lù,bì wú zhī lěng què yí jū。
虎头旷日糜仓粟,牛腹中霄诧帛书。hǔ tóu kuàng rì mí cāng sù,niú fù zhōng xiāo chà bó shū。
见说抱关堪避世,稗官犹可学虞初。jiàn shuō bào guān kān bì shì,bài guān yóu kě xué yú chū。

又用前韵

刘基

西风吹面雨霏微,片片浮云水上依。xī fēng chuī miàn yǔ fēi wēi,piàn piàn fú yún shuǐ shàng yī。
鸿雁群翔营口实,凫鹥对立惜毛衣。hóng yàn qún xiáng yíng kǒu shí,fú yī duì lì xī máo yī。
关河惨烈时将晚,原野萧条叶自飞。guān hé cǎn liè shí jiāng wǎn,yuán yě xiāo tiáo yè zì fēi。
惭愧江湖一萍梗,厌听咿轧响邻机。cán kuì jiāng hú yī píng gěng,yàn tīng yī yà xiǎng lín jī。

宿贾性之市隐斋

刘基

今年冬雨不作雪,屋头鸟声浑似春。jīn nián dōng yǔ bù zuò xuě,wū tóu niǎo shēng hún shì chūn。
绝怜草色绿铺地,可爱梅花白照人。jué lián cǎo sè lǜ pù dì,kě ài méi huā bái zhào rén。
时物巳迎新岁换,交情空向异乡亲。shí wù sì yíng xīn suì huàn,jiāo qíng kōng xiàng yì xiāng qīn。
忽思昨夜残灯里,错认还家梦是真。hū sī zuó yè cán dēng lǐ,cuò rèn hái jiā mèng shì zhēn。

题陆放翁湖上诗后

刘基

放浪江湖一老翁,若耶溪上几春风。fàng làng jiāng hú yī lǎo wēng,ruò yé xī shàng jǐ chūn fēng。
门前流水斜还直,篱外闲花白复红。mén qián liú shuǐ xié hái zhí,lí wài xián huā bái fù hóng。
甚欲赋诗追杜子,也能纵酒学陶公。shén yù fù shī zhuī dù zi,yě néng zòng jiǔ xué táo gōng。
细看墨迹成怀古,叹息他乡类断蓬。xì kàn mò jì chéng huái gǔ,tàn xī tā xiāng lèi duàn péng。

次韵张德平见寄

刘基

漠漠长烟野色昏,霏霏细雨湿衡门。mò mò zhǎng yān yě sè hūn,fēi fēi xì yǔ shī héng mén。
乾坤象纬寻常转,江海波涛日夜翻。qián kūn xiàng wěi xún cháng zhuǎn,jiāng hǎi bō tāo rì yè fān。
贾谊奏书哀自哭,屈原心事苦谁论。jiǎ yì zòu shū āi zì kū,qū yuán xīn shì kǔ shuí lùn。
近逢使者徵遗逸,说道岩廊纳谠言。jìn féng shǐ zhě zhēng yí yì,shuō dào yán láng nà dǎng yán。

题承天观

刘基

吴山顶上承天观,玉牒金符镇地灵。wú shān dǐng shàng chéng tiān guān,yù dié jīn fú zhèn dì líng。
百尺楼台依斗极,九霄风露出窗棂。bǎi chǐ lóu tái yī dòu jí,jiǔ xiāo fēng lù chū chuāng líng。
江声汹涌蛟龙阙,云气虚无翡翠屏。jiāng shēng xiōng yǒng jiāo lóng quē,yún qì xū wú fěi cuì píng。
见说蓬莱恰相对,仙凡只在隔沧溟。jiàn shuō péng lái qià xiāng duì,xiān fán zhǐ zài gé cāng míng。

次韵和孟伯真感兴四首

刘基

五载江淮百战场,乾坤举目总堪伤。wǔ zài jiāng huái bǎi zhàn chǎng,qián kūn jǔ mù zǒng kān shāng。
巳闻盗贼多于蚁,无柰官军暴似狼。sì wén dào zéi duō yú yǐ,wú nài guān jūn bào shì láng。
绿水青山人寂寂,长烟蔓草日荒荒。lǜ shuǐ qīng shān rén jì jì,zhǎng yān màn cǎo rì huāng huāng。
弟兄零落音书绝,肠断春风一雁行。dì xiōng líng luò yīn shū jué,cháng duàn chūn fēng yī yàn xíng。

次韵和孟伯真感兴四首

刘基

无用文章岂疗饥,劳生筋骨巳支离。wú yòng wén zhāng qǐ liáo jī,láo shēng jīn gǔ sì zhī lí。
穷愁杜甫家何在,落魄陈平计未奇。qióng chóu dù fǔ jiā hé zài,luò pò chén píng jì wèi qí。
草泽狐狸三窟固,江湖波浪一帆危。cǎo zé hú lí sān kū gù,jiāng hú bō làng yī fān wēi。
故园春色年年到,绿叶红花好为谁。gù yuán chūn sè nián nián dào,lǜ yè hóng huā hǎo wèi shuí。

次韵和孟伯真感兴四首

刘基

平时盗贼起成云,厚禄能忘愧庶民。píng shí dào zéi qǐ chéng yún,hòu lù néng wàng kuì shù mín。
樽俎自高廊庙策,经纶不用草茅人。zūn zǔ zì gāo láng miào cè,jīng lún bù yòng cǎo máo rén。
思家远道风尘恶,争食空山虎豹嗔。sī jiā yuǎn dào fēng chén è,zhēng shí kōng shān hǔ bào chēn。
莫怪洛阳年少客,持书痛哭向枫宸。mò guài luò yáng nián shǎo kè,chí shū tòng kū xiàng fēng chén。

次韵和孟伯真感兴四首

刘基

多事繁花白映红,无愁细草绿浮空。duō shì fán huā bái yìng hóng,wú chóu xì cǎo lǜ fú kōng。
春秋迭代人先老,天地生成意不穷。chūn qiū dié dài rén xiān lǎo,tiān dì shēng chéng yì bù qióng。
凤鸟长辞西岭树,鲸鱼自起北溟风。fèng niǎo zhǎng cí xī lǐng shù,jīng yú zì qǐ běi míng fēng。
几时学得玄真子,箬笠蓑衣一短篷。jǐ shí xué dé xuán zhēn zi,ruò lì suō yī yī duǎn péng。

可叹

刘基

风雨潇潇听晓鸡,忽思世事一悲悽。fēng yǔ xiāo xiāo tīng xiǎo jī,hū sī shì shì yī bēi qī。
当时重禁藏矛戟,今日呼令学鼓鞞。dāng shí zhòng jìn cáng máo jǐ,jīn rì hū lìng xué gǔ bǐng。
未见争锋曾奏捷,徒闻却走不先迷。wèi jiàn zhēng fēng céng zòu jié,tú wén què zǒu bù xiān mí。
劫灰日夜飞相逐,随处空林有燕栖。jié huī rì yè fēi xiāng zhú,suí chù kōng lín yǒu yàn qī。

柯桥灵秘寺即景赠基上人

刘基

尽日阴阴风坠花,楼前沟水发芹芽。jǐn rì yīn yīn fēng zhuì huā,lóu qián gōu shuǐ fā qín yá。
青春院宇僧房好,白昼豺狼客路赊。qīng chūn yuàn yǔ sēng fáng hǎo,bái zhòu chái láng kè lù shē。
对坐虾须回舞燕,出门鸱尾立饥鸦。duì zuò xiā xū huí wǔ yàn,chū mén chī wěi lì jī yā。
相期握手何时再,五月芙蓉隘若耶。xiāng qī wò shǒu hé shí zài,wǔ yuè fú róng ài ruò yé。

感兴三首

刘基

病骨愁寒忆见春,及观春色却愁人。bìng gǔ chóu hán yì jiàn chūn,jí guān chūn sè què chóu rén。
转添细草当门径,不惜秾华委路尘。zhuǎn tiān xì cǎo dāng mén jìng,bù xī nóng huá wěi lù chén。
去国杜鹃红泪尽,伤时庾信白头新。qù guó dù juān hóng lèi jǐn,shāng shí yǔ xìn bái tóu xīn。
风波满地鸬鹚鸟,相趁衔鱼饱一身。fēng bō mǎn dì lú cí niǎo,xiāng chèn xián yú bǎo yī shēn。

感兴三首

刘基

二月江南雪片飞,吴山寒色动征衣。èr yuè jiāng nán xuě piàn fēi,wú shān hán sè dòng zhēng yī。
莫寻花径防泥滑,且掩衡门待日晞。mò xún huā jìng fáng ní huá,qiě yǎn héng mén dài rì xī。
弱柳先舒应自损,蛰虫巳出更安归。ruò liǔ xiān shū yīng zì sǔn,zhé chóng sì chū gèng ān guī。
乾坤处处旌旗满,肉食何人问采薇。qián kūn chù chù jīng qí mǎn,ròu shí hé rén wèn cǎi wēi。