古诗词

赠周宗道六十四韵

刘基

天弓拨其弦,平地跃虎狼。tiān gōng bō qí xián,píng dì yuè hǔ láng。
腥风扇九泽,浊雾干太阳。xīng fēng shàn jiǔ zé,zhuó wù gàn tài yáng。
琐琐蚊与虻,亦沸如蜩螗。suǒ suǒ wén yǔ méng,yì fèi rú tiáo táng。
帝阍隔蓬莱,弱水不可航。dì hūn gé péng lái,ruò shuǐ bù kě háng。
蝼蚁有微忱,抑塞无由扬。lóu yǐ yǒu wēi chén,yì sāi wú yóu yáng。
遥遥草茅臣,怒切忠愤肠。yáo yáo cǎo máo chén,nù qiè zhōng fèn cháng。
披衣款军门,披腹陈否臧。pī yī kuǎn jūn mén,pī fù chén fǒu zāng。
曰走居海隅,诗书传世芳。yuē zǒu jū hǎi yú,shī shū chuán shì fāng。
感荷帝王恩,禄食厕朝行。gǎn hé dì wáng ēn,lù shí cè cháo xíng。
走身非己躯,安得缄其肮。zǒu shēn fēi jǐ qū,ān dé jiān qí āng。
走有目击事,敢布之庙堂。zǒu yǒu mù jī shì,gǎn bù zhī miào táng。
永嘉浙名郡,有州曰平阳。yǒng jiā zhè míng jùn,yǒu zhōu yuē píng yáng。
面海负山林,实维瓯闽彊。miàn hǎi fù shān lín,shí wéi ōu mǐn jiàng。
闽寇不到瓯,倚兹为保障。mǐn kòu bù dào ōu,yǐ zī wèi bǎo zhàng。
官司职防虞,当念怀善良。guān sī zhí fáng yú,dāng niàn huái shàn liáng。
用民作手足,爱抚勿害伤。yòng mín zuò shǒu zú,ài fǔ wù hài shāng。
所以获众心,即此是仞墙。suǒ yǐ huò zhòng xīn,jí cǐ shì rèn qiáng。
柰何纵毒淫,反肆其贪攘。nài hé zòng dú yín,fǎn sì qí tān rǎng。
破廪取菽粟,夷垣劫牛羊。pò lǐn qǔ shū sù,yí yuán jié niú yáng。
朝出系空橐,暮归荷丰囊。cháo chū xì kōng tuó,mù guī hé fēng náng。
丁男跳上山,妻女不得将。dīng nán tiào shàng shān,qī nǚ bù dé jiāng。
稍或违所求,便以贼见戕。shāo huò wéi suǒ qiú,biàn yǐ zéi jiàn qiāng。
负屈无处诉,哀号动穹苍。fù qū wú chù sù,āi hào dòng qióng cāng。
斩木为戈矛,染红作巾裳。zhǎn mù wèi gē máo,rǎn hóng zuò jīn shang。
鸣锣撼岩谷,聚众守村乡。míng luó hàn yán gǔ,jù zhòng shǒu cūn xiāng。
官司大惊怕,弃鼓撇旗鎗。guān sī dà jīng pà,qì gǔ piē qí qiāng。
窜伏草莽间,股慄面玄黄。cuàn fú cǎo mǎng jiān,gǔ lì miàn xuán huáng。
窥伺不见人,喘汗走伥伥。kuī cì bù jiàn rén,chuǎn hàn zǒu chāng chāng。
可中得火伴,约束归营场。kě zhōng dé huǒ bàn,yuē shù guī yíng chǎng。
顺途劫寡弱,又各夸身彊。shùn tú jié guǎ ruò,yòu gè kuā shēn jiàng。
将吏悉有献,欢喜赐酒觞。jiāng lì xī yǒu xiàn,huān xǐ cì jiǔ shāng。
杀贼不计数,从横书荐章。shā zéi bù jì shù,cóng héng shū jiàn zhāng。
民情大不甘,怨气结肾肠。mín qíng dà bù gān,yuàn qì jié shèn cháng。
遂令父子恩,化作虿与蝗。suì lìng fù zi ēn,huà zuò chài yǔ huáng。
恨不斩官头,剔骨取肉尝。hèn bù zhǎn guān tóu,tī gǔ qǔ ròu cháng。
累累野田中,拜泣祷天皇。lèi lèi yě tián zhōng,bài qì dǎo tiān huáng。
愿得贤宰相,飞笺奏岩廊。yuàn dé xián zǎi xiāng,fēi jiān zòu yán láng。
先封尚方剑,按法诛奸赃。xiān fēng shàng fāng jiàn,àn fǎ zhū jiān zāng。
择用忠荩臣,俾之提纪纲。zé yòng zhōng jìn chén,bǐ zhī tí jì gāng。
弯弧落鸱枭,薙棘出凤凰。wān hú luò chī xiāo,tì jí chū fèng huáng。
尚可存孑遗,耕稼纳官仓。shàng kě cún jié yí,gēng jià nà guān cāng。
失今不早计,如水决堤防。shī jīn bù zǎo jì,rú shuǐ jué dī fáng。
而后事堙筑,劳费何可当。ér hòu shì yīn zhù,láo fèi hé kě dāng。
走闻疽初生,灼艾最为良。zǒu wén jū chū shēng,zhuó ài zuì wèi liáng。
焮成施剜割,所忧动膏肓。xìn chéng shī wān gē,suǒ yōu dòng gāo huāng。
边戎大重寄,得人则金汤。biān róng dà zhòng jì,dé rén zé jīn tāng。
龚遂到渤海,盗贼还农桑。gōng suì dào bó hǎi,dào zéi hái nóng sāng。
张纲入广陵,健儿跪如羊。zhāng gāng rù guǎng líng,jiàn ér guì rú yáng。
苟能任仁智,勿使憸邪妨。gǒu néng rèn rén zhì,wù shǐ xiān xié fáng。
孟门虽崄艰,可使成康庄。mèng mén suī xiǎn jiān,kě shǐ chéng kāng zhuāng。
走非慕爵赏,自鬻求荐扬。zǒu fēi mù jué shǎng,zì yù qiú jiàn yáng。
痛惜休明时,消患无其方。tòng xī xiū míng shí,xiāo huàn wú qí fāng。
又不忍乡里,鞠为狐兔场。yòu bù rěn xiāng lǐ,jū wèi hú tù chǎng。
陈词未及终,涕泣下滂滂。chén cí wèi jí zhōng,tì qì xià pāng pāng。
旁观发上指,侧听心中伤。páng guān fā shàng zhǐ,cè tīng xīn zhōng shāng。
天路阻且修,不得羽翼翔。tiān lù zǔ qiě xiū,bù dé yǔ yì xiáng。
可怜涸辙鱼,待汲西江长。kě lián hé zhé yú,dài jí xī jiāng zhǎng。
况有蛟与虬,磨牙塞川梁。kuàng yǒu jiāo yǔ qiú,mó yá sāi chuān liáng。
旄丘靡与同,载驰徒慨慷。máo qiū mí yǔ tóng,zài chí tú kǎi kāng。
严冬积玄阴,天色惨以凉。yán dōng jī xuán yīn,tiān sè cǎn yǐ liáng。
众鸟各自飞,孤鸾独彷徨。zhòng niǎo gè zì fēi,gū luán dú páng huáng。
冥冥丽山云,木叶殷清霜。míng míng lì shān yún,mù yè yīn qīng shuāng。
子去慎所过,我亦行归藏。zi qù shèn suǒ guò,wǒ yì xíng guī cáng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

次韵和十六夜月

刘基

才圆又缺中天月,犹自寒光媚老蟾。cái yuán yòu quē zhōng tiān yuè,yóu zì hán guāng mèi lǎo chán。
承露仙人珠落掌,别风楼观雪生檐。chéng lù xiān rén zhū luò zhǎng,bié fēng lóu guān xuě shēng yán。
玉阶桂影骎骎薄,金井苔花渐渐添。yù jiē guì yǐng qīn qīn báo,jīn jǐng tái huā jiàn jiàn tiān。
坐久城头闻夜柝,牢愁清兴苦相兼。zuò jiǔ chéng tóu wén yè tuò,láo chóu qīng xīng kǔ xiāng jiān。

再次韵

刘基

永夜凉风吹碧落,深秋白露洗明蟾。yǒng yè liáng fēng chuī bì luò,shēn qiū bái lù xǐ míng chán。
金波滟滟将流瓦,玉砾荧荧恰近檐。jīn bō yàn yàn jiāng liú wǎ,yù lì yíng yíng qià jìn yán。
贝阙寒生鱼脑减,龙宫气肃蚌胎添。bèi quē hán shēng yú nǎo jiǎn,lóng gōng qì sù bàng tāi tiān。
从军不废篇章事,倚赖元侯智勇兼。cóng jūn bù fèi piān zhāng shì,yǐ lài yuán hóu zhì yǒng jiān。

次韵和石末公九日无菊诗

刘基

篱菊无花冷夕阳,西风空送雁还乡。lí jú wú huā lěng xī yáng,xī fēng kōng sòng yàn hái xiāng。
巳妨少昊颁时令,更阻渊明泛酒觞。sì fáng shǎo hào bān shí lìng,gèng zǔ yuān míng fàn jiǔ shāng。
生意循环深自识,年华逝水去谁伤。shēng yì xún huán shēn zì shí,nián huá shì shuǐ qù shuí shāng。
愁来最爱霜中叶,满眼殷红间浅黄。chóu lái zuì ài shuāng zhōng yè,mǎn yǎn yīn hóng jiān qiǎn huáng。

野行偶见红树怅然有感呈石末公

刘基

红树伤心夕照前,漫山映水为谁妍。hóng shù shāng xīn xī zhào qián,màn shān yìng shuǐ wèi shuí yán。
树当摇落人尤惜,人自忧愁树不怜。shù dāng yáo luò rén yóu xī,rén zì yōu chóu shù bù lián。
九译未通青鸟使,四郊犹涨绿林烟。jiǔ yì wèi tōng qīng niǎo shǐ,sì jiāo yóu zhǎng lǜ lín yān。
野夫病足思休息,藉草栖橧拟晏眠。yě fū bìng zú sī xiū xī,jí cǎo qī zēng nǐ yàn mián。

次韵和刘宗保秋怀二首

刘基

眼见宾鸿去复回,可堪云雾隔瑶台。yǎn jiàn bīn hóng qù fù huí,kě kān yún wù gé yáo tái。
黄花自在山中发,青鸟何由海上来。huáng huā zì zài shān zhōng fā,qīng niǎo hé yóu hǎi shàng lái。
墙角虫号瓜蔓索,树头禽吓栗房开。qiáng jiǎo chóng hào guā màn suǒ,shù tóu qín xià lì fáng kāi。
凉蟾照幕还清夜,惭愧千村野哭哀。liáng chán zhào mù hái qīng yè,cán kuì qiān cūn yě kū āi。

次韵和刘宗保秋怀二首

刘基

蛩螀啼露作悲愁,雕鸮抟风乐素秋。qióng jiāng tí lù zuò bēi chóu,diāo xiāo tuán fēng lè sù qiū。
莫讶系匏长不食,亦知神剑解相求。mò yà xì páo zhǎng bù shí,yì zhī shén jiàn jiě xiāng qiú。
翰林白发三千丈,吏部回肠一万周。hàn lín bái fā sān qiān zhàng,lì bù huí cháng yī wàn zhōu。
借问何如青白眼,酣歌竟日为身谋。jiè wèn hé rú qīng bái yǎn,hān gē jìng rì wèi shēn móu。

次韵和石末公红树诗

刘基

岸柳江蒲总戚施,桕林辛苦擢金支。àn liǔ jiāng pú zǒng qī shī,jiù lín xīn kǔ zhuó jīn zhī。
虞人诧见炎官伞,候骑讹传汉将旗。yú rén chà jiàn yán guān sǎn,hòu qí é chuán hàn jiāng qí。
照水荧煌空炫貌,因风飘落竟从谁。zhào shuǐ yíng huáng kōng xuàn mào,yīn fēng piāo luò jìng cóng shuí。
应惭若木生旸谷,长驻踆乌烛崦嵫。yīng cán ruò mù shēng yáng gǔ,zhǎng zhù cūn wū zhú yān zī。

诏书到日喜雨呈石末公

刘基

将军铁马高秋出,使者楼船渤海来。jiāng jūn tiě mǎ gāo qiū chū,shǐ zhě lóu chuán bó hǎi lái。
甘雨恰随天诏下,冻云应与地图开。gān yǔ qià suí tiān zhào xià,dòng yún yīng yǔ dì tú kāi。
枯黄背日纷纷落,细绿迎春苒苒回。kū huáng bèi rì fēn fēn luò,xì lǜ yíng chūn rǎn rǎn huí。
怅望山中多病客,坐看乌鹊绕庭梅。chàng wàng shān zhōng duō bìng kè,zuò kàn wū què rào tíng méi。

感事呈石末公

刘基

前飞鵨鹄后鴐鹅,天阔风高柰汝何。qián fēi shū gǔ hòu gē é,tiān kuò fēng gāo nài rǔ hé。
不羡焦头居上客,空怜舐痔得车多。bù xiàn jiāo tóu jū shàng kè,kōng lián shì zhì dé chē duō。
深山虎豹来城市,落日鼪鼯出薜萝。shēn shān hǔ bào lái chéng shì,luò rì shēng wú chū bì luó。
薇蕨可羹鱼可脍,白云长自在岩阿。wēi jué kě gēng yú kě kuài,bái yún zhǎng zì zài yán ā。

次韵和石末公悲红树二首

刘基

乾坤何处非王土,稂莠谁令满大田。qián kūn hé chù fēi wáng tǔ,láng yǒu shuí lìng mǎn dà tián。
未扫绿林千嶂里,还看红树九秋前。wèi sǎo lǜ lín qiān zhàng lǐ,hái kàn hóng shù jiǔ qiū qián。
吴宫露冷蝉何在,汉苑风悲鹤自怜。wú gōng lù lěng chán hé zài,hàn yuàn fēng bēi hè zì lián。
却羡鲁阳功德盛,挥戈回日至今传。què xiàn lǔ yáng gōng dé shèng,huī gē huí rì zhì jīn chuán。

次韵和石末公悲红树二首

刘基

霜与秋林作锦帏,一朝霜重却全稀。shuāng yǔ qiū lín zuò jǐn wéi,yī cháo shuāng zhòng què quán xī。
坐看绝艳成尘土,应悟浮华是祸机。zuò kàn jué yàn chéng chén tǔ,yīng wù fú huá shì huò jī。
惊鹊月明难自定,穷猿岁暮欲何归。jīng què yuè míng nán zì dìng,qióng yuán suì mù yù hé guī。
犹怜有客期欢赏,太息斯须志愿违。yóu lián yǒu kè qī huān shǎng,tài xī sī xū zhì yuàn wéi。

赠西岩道元和尚

刘基

西岩寺里云巢子,不到人间几十年。xī yán sì lǐ yún cháo zi,bù dào rén jiān jǐ shí nián。
杖锡野猿迎路侧,谈经山鬼拜灯前。zhàng xī yě yuán yíng lù cè,tán jīng shān guǐ bài dēng qián。
尘飞劫火青春梦,雪满长松白日眠。chén fēi jié huǒ qīng chūn mèng,xuě mǎn zhǎng sōng bái rì mián。
近得渊明入莲社,兴来时复有诗篇。jìn dé yuān míng rù lián shè,xīng lái shí fù yǒu shī piān。

题王伯衡县尹桑阴图

刘基

渔阳太守之官后,种得桑阴比召棠。yú yáng tài shǒu zhī guān hòu,zhǒng dé sāng yīn bǐ zhào táng。
麦陇风微云委甸,茅檐日暖雪盈筐。mài lǒng fēng wēi yún wěi diān,máo yán rì nuǎn xuě yíng kuāng。
仓庚过去青枝动,戴胜飞来紫椹香。cāng gēng guò qù qīng zhī dòng,dài shèng fēi lái zǐ shèn xiāng。
千载先生同此意,为君重赋两岐章。qiān zài xiān shēng tóng cǐ yì,wèi jūn zhòng fù liǎng qí zhāng。

闻鸠鸣有感呈石末公

刘基

郊原过雨东作始,枝上鹁鸠鸣可怜。jiāo yuán guò yǔ dōng zuò shǐ,zhī shàng bó jiū míng kě lián。
此地巢居犹葺垒,他乡去子望归田。cǐ dì cháo jū yóu qì lěi,tā xiāng qù zi wàng guī tián。
匡时势异民思汉,忧国心随雁到燕。kuāng shí shì yì mín sī hàn,yōu guó xīn suí yàn dào yàn。
逝水自流人自老,倚楹长忆至元年。shì shuǐ zì liú rén zì lǎo,yǐ yíng zhǎng yì zhì yuán nián。

戏和石末公催太初画山水之作

刘基

春蚕吐丝作成茧,辛苦为人身上衣。chūn cán tǔ sī zuò chéng jiǎn,xīn kǔ wèi rén shēn shàng yī。
画史等闲挥彩笔,女工憔悴倚空机。huà shǐ děng xián huī cǎi bǐ,nǚ gōng qiáo cuì yǐ kōng jī。
高堂素壁峰峦出,暮雨朝云梦寐归。gāo táng sù bì fēng luán chū,mù yǔ cháo yún mèng mèi guī。
可怪唐朝杜陵老,瘦妻短褐有光辉。kě guài táng cháo dù líng lǎo,shòu qī duǎn hè yǒu guāng huī。