古诗词

题群龙图

刘基

世间万类皆可睹,茫昧独有鬼与龙。shì jiān wàn lèi jiē kě dǔ,máng mèi dú yǒu guǐ yǔ lóng。
此图画龙二十四,状貌诡谲各不同。cǐ tú huà lóng èr shí sì,zhuàng mào guǐ jué gè bù tóng。
得非物产有异种,或曰神变无常踪。dé fēi wù chǎn yǒu yì zhǒng,huò yuē shén biàn wú cháng zōng。
一龙揵尾欲上木,足爪犹在奫沄中。yī lóng qián wěi yù shàng mù,zú zhǎo yóu zài yūn yún zhōng。
一龙出穴饮涧底,头上飞瀑泻白虹。yī lóng chū xué yǐn jiàn dǐ,tóu shàng fēi pù xiè bái hóng。
前有一龙巳在云,顾视厥子扬双瞳。qián yǒu yī lóng sì zài yún,gù shì jué zi yáng shuāng tóng。
浪波鱼鳞沓谾豅,日车坱圠天无风。làng bō yú lín dá hōng lóng,rì chē yǎng yà tiān wú fēng。
中庭两龙忽相逢,须眉葩髿如老翁,便欲角抵争雌雄。zhōng tíng liǎng lóng hū xiāng féng,xū méi pā suō rú lǎo wēng,biàn yù jiǎo dǐ zhēng cí xióng。
西望积石接崆峒,白龙擘石窥流潨。xī wàng jī shí jiē kōng dòng,bái lóng bāi shí kuī liú cóng。
河伯远遁虚其宫,屈蟠睡者何龙钟,老物用亢时当终。hé bó yuǎn dùn xū qí gōng,qū pán shuì zhě hé lóng zhōng,lǎo wù yòng kàng shí dāng zhōng。
峡外六龙狞以凶,矜牙舞爪起战攻。xiá wài liù lóng níng yǐ xiōng,jīn yá wǔ zhǎo qǐ zhàn gōng。
咬鳞嚼甲含剑锋,陷胸折尾波血红,之死弗悟人谁恫?yǎo lín jué jiǎ hán jiàn fēng,xiàn xiōng zhé wěi bō xuè hóng,zhī sǐ fú wù rén shuí dòng?
一龙引吭将欲从,回环睢盱未敢通。yī lóng yǐn kēng jiāng yù cóng,huí huán suī xū wèi gǎn tōng。
最后一龙藏于埪,睥睨胜败非愚蒙,无乃有意收全功。zuì hòu yī lóng cáng yú kōng,pì nì shèng bài fēi yú méng,wú nǎi yǒu yì shōu quán gōng。
云中弄珠劳尔躬,不如卧沙之从容。yún zhōng nòng zhū láo ěr gōng,bù rú wò shā zhī cóng róng。
龙子学飞力未充,母在下视心憧憧。lóng zi xué fēi lì wèi chōng,mǔ zài xià shì xīn chōng chōng。
何物一角额准隆,觓然出洞若蛇虫。hé wù yī jiǎo é zhǔn lóng,qiú rán chū dòng ruò shé chóng。
有龙接之自巃嵷,恐是巩穴王鲔公,皮骨始蜕形犹蒙。yǒu lóng jiē zhī zì lóng sǒng,kǒng shì gǒng xué wáng wěi gōng,pí gǔ shǐ tuì xíng yóu méng。
两龙归来倦不翀,痴龙攀石身巳癃。liǎng lóng guī lái juàn bù chōng,chī lóng pān shí shēn sì lóng。
蚴蚪偃蹇歘腾冲,蜿蟺攫跃鬐发茸,呿呀奔拿曲如弓。yòu dǒu yǎn jiǎn chuā téng chōng,wān shàn jué yuè qí fā rōng,qù ya bēn ná qū rú gōng。
百态并作何纷庞,是耶非耶孰能穷。bǎi tài bìng zuò hé fēn páng,shì yé fēi yé shú néng qióng。
画师昔有僧繇工,能令真龙下虚空。huà shī xī yǒu sēng yáo gōng,néng lìng zhēn lóng xià xū kōng。
安得伶伦截竹筒,吹之呼龙出石谼,使我一见开昏瞢。ān dé líng lún jié zhú tǒng,chuī zhī hū lóng chū shí hóng,shǐ wǒ yī jiàn kāi hūn méng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

次韵和十六夜月

刘基

才圆又缺中天月,犹自寒光媚老蟾。cái yuán yòu quē zhōng tiān yuè,yóu zì hán guāng mèi lǎo chán。
承露仙人珠落掌,别风楼观雪生檐。chéng lù xiān rén zhū luò zhǎng,bié fēng lóu guān xuě shēng yán。
玉阶桂影骎骎薄,金井苔花渐渐添。yù jiē guì yǐng qīn qīn báo,jīn jǐng tái huā jiàn jiàn tiān。
坐久城头闻夜柝,牢愁清兴苦相兼。zuò jiǔ chéng tóu wén yè tuò,láo chóu qīng xīng kǔ xiāng jiān。

再次韵

刘基

永夜凉风吹碧落,深秋白露洗明蟾。yǒng yè liáng fēng chuī bì luò,shēn qiū bái lù xǐ míng chán。
金波滟滟将流瓦,玉砾荧荧恰近檐。jīn bō yàn yàn jiāng liú wǎ,yù lì yíng yíng qià jìn yán。
贝阙寒生鱼脑减,龙宫气肃蚌胎添。bèi quē hán shēng yú nǎo jiǎn,lóng gōng qì sù bàng tāi tiān。
从军不废篇章事,倚赖元侯智勇兼。cóng jūn bù fèi piān zhāng shì,yǐ lài yuán hóu zhì yǒng jiān。

次韵和石末公九日无菊诗

刘基

篱菊无花冷夕阳,西风空送雁还乡。lí jú wú huā lěng xī yáng,xī fēng kōng sòng yàn hái xiāng。
巳妨少昊颁时令,更阻渊明泛酒觞。sì fáng shǎo hào bān shí lìng,gèng zǔ yuān míng fàn jiǔ shāng。
生意循环深自识,年华逝水去谁伤。shēng yì xún huán shēn zì shí,nián huá shì shuǐ qù shuí shāng。
愁来最爱霜中叶,满眼殷红间浅黄。chóu lái zuì ài shuāng zhōng yè,mǎn yǎn yīn hóng jiān qiǎn huáng。

野行偶见红树怅然有感呈石末公

刘基

红树伤心夕照前,漫山映水为谁妍。hóng shù shāng xīn xī zhào qián,màn shān yìng shuǐ wèi shuí yán。
树当摇落人尤惜,人自忧愁树不怜。shù dāng yáo luò rén yóu xī,rén zì yōu chóu shù bù lián。
九译未通青鸟使,四郊犹涨绿林烟。jiǔ yì wèi tōng qīng niǎo shǐ,sì jiāo yóu zhǎng lǜ lín yān。
野夫病足思休息,藉草栖橧拟晏眠。yě fū bìng zú sī xiū xī,jí cǎo qī zēng nǐ yàn mián。

次韵和刘宗保秋怀二首

刘基

眼见宾鸿去复回,可堪云雾隔瑶台。yǎn jiàn bīn hóng qù fù huí,kě kān yún wù gé yáo tái。
黄花自在山中发,青鸟何由海上来。huáng huā zì zài shān zhōng fā,qīng niǎo hé yóu hǎi shàng lái。
墙角虫号瓜蔓索,树头禽吓栗房开。qiáng jiǎo chóng hào guā màn suǒ,shù tóu qín xià lì fáng kāi。
凉蟾照幕还清夜,惭愧千村野哭哀。liáng chán zhào mù hái qīng yè,cán kuì qiān cūn yě kū āi。

次韵和刘宗保秋怀二首

刘基

蛩螀啼露作悲愁,雕鸮抟风乐素秋。qióng jiāng tí lù zuò bēi chóu,diāo xiāo tuán fēng lè sù qiū。
莫讶系匏长不食,亦知神剑解相求。mò yà xì páo zhǎng bù shí,yì zhī shén jiàn jiě xiāng qiú。
翰林白发三千丈,吏部回肠一万周。hàn lín bái fā sān qiān zhàng,lì bù huí cháng yī wàn zhōu。
借问何如青白眼,酣歌竟日为身谋。jiè wèn hé rú qīng bái yǎn,hān gē jìng rì wèi shēn móu。

次韵和石末公红树诗

刘基

岸柳江蒲总戚施,桕林辛苦擢金支。àn liǔ jiāng pú zǒng qī shī,jiù lín xīn kǔ zhuó jīn zhī。
虞人诧见炎官伞,候骑讹传汉将旗。yú rén chà jiàn yán guān sǎn,hòu qí é chuán hàn jiāng qí。
照水荧煌空炫貌,因风飘落竟从谁。zhào shuǐ yíng huáng kōng xuàn mào,yīn fēng piāo luò jìng cóng shuí。
应惭若木生旸谷,长驻踆乌烛崦嵫。yīng cán ruò mù shēng yáng gǔ,zhǎng zhù cūn wū zhú yān zī。

诏书到日喜雨呈石末公

刘基

将军铁马高秋出,使者楼船渤海来。jiāng jūn tiě mǎ gāo qiū chū,shǐ zhě lóu chuán bó hǎi lái。
甘雨恰随天诏下,冻云应与地图开。gān yǔ qià suí tiān zhào xià,dòng yún yīng yǔ dì tú kāi。
枯黄背日纷纷落,细绿迎春苒苒回。kū huáng bèi rì fēn fēn luò,xì lǜ yíng chūn rǎn rǎn huí。
怅望山中多病客,坐看乌鹊绕庭梅。chàng wàng shān zhōng duō bìng kè,zuò kàn wū què rào tíng méi。

感事呈石末公

刘基

前飞鵨鹄后鴐鹅,天阔风高柰汝何。qián fēi shū gǔ hòu gē é,tiān kuò fēng gāo nài rǔ hé。
不羡焦头居上客,空怜舐痔得车多。bù xiàn jiāo tóu jū shàng kè,kōng lián shì zhì dé chē duō。
深山虎豹来城市,落日鼪鼯出薜萝。shēn shān hǔ bào lái chéng shì,luò rì shēng wú chū bì luó。
薇蕨可羹鱼可脍,白云长自在岩阿。wēi jué kě gēng yú kě kuài,bái yún zhǎng zì zài yán ā。

次韵和石末公悲红树二首

刘基

乾坤何处非王土,稂莠谁令满大田。qián kūn hé chù fēi wáng tǔ,láng yǒu shuí lìng mǎn dà tián。
未扫绿林千嶂里,还看红树九秋前。wèi sǎo lǜ lín qiān zhàng lǐ,hái kàn hóng shù jiǔ qiū qián。
吴宫露冷蝉何在,汉苑风悲鹤自怜。wú gōng lù lěng chán hé zài,hàn yuàn fēng bēi hè zì lián。
却羡鲁阳功德盛,挥戈回日至今传。què xiàn lǔ yáng gōng dé shèng,huī gē huí rì zhì jīn chuán。

次韵和石末公悲红树二首

刘基

霜与秋林作锦帏,一朝霜重却全稀。shuāng yǔ qiū lín zuò jǐn wéi,yī cháo shuāng zhòng què quán xī。
坐看绝艳成尘土,应悟浮华是祸机。zuò kàn jué yàn chéng chén tǔ,yīng wù fú huá shì huò jī。
惊鹊月明难自定,穷猿岁暮欲何归。jīng què yuè míng nán zì dìng,qióng yuán suì mù yù hé guī。
犹怜有客期欢赏,太息斯须志愿违。yóu lián yǒu kè qī huān shǎng,tài xī sī xū zhì yuàn wéi。

赠西岩道元和尚

刘基

西岩寺里云巢子,不到人间几十年。xī yán sì lǐ yún cháo zi,bù dào rén jiān jǐ shí nián。
杖锡野猿迎路侧,谈经山鬼拜灯前。zhàng xī yě yuán yíng lù cè,tán jīng shān guǐ bài dēng qián。
尘飞劫火青春梦,雪满长松白日眠。chén fēi jié huǒ qīng chūn mèng,xuě mǎn zhǎng sōng bái rì mián。
近得渊明入莲社,兴来时复有诗篇。jìn dé yuān míng rù lián shè,xīng lái shí fù yǒu shī piān。

题王伯衡县尹桑阴图

刘基

渔阳太守之官后,种得桑阴比召棠。yú yáng tài shǒu zhī guān hòu,zhǒng dé sāng yīn bǐ zhào táng。
麦陇风微云委甸,茅檐日暖雪盈筐。mài lǒng fēng wēi yún wěi diān,máo yán rì nuǎn xuě yíng kuāng。
仓庚过去青枝动,戴胜飞来紫椹香。cāng gēng guò qù qīng zhī dòng,dài shèng fēi lái zǐ shèn xiāng。
千载先生同此意,为君重赋两岐章。qiān zài xiān shēng tóng cǐ yì,wèi jūn zhòng fù liǎng qí zhāng。

闻鸠鸣有感呈石末公

刘基

郊原过雨东作始,枝上鹁鸠鸣可怜。jiāo yuán guò yǔ dōng zuò shǐ,zhī shàng bó jiū míng kě lián。
此地巢居犹葺垒,他乡去子望归田。cǐ dì cháo jū yóu qì lěi,tā xiāng qù zi wàng guī tián。
匡时势异民思汉,忧国心随雁到燕。kuāng shí shì yì mín sī hàn,yōu guó xīn suí yàn dào yàn。
逝水自流人自老,倚楹长忆至元年。shì shuǐ zì liú rén zì lǎo,yǐ yíng zhǎng yì zhì yuán nián。

戏和石末公催太初画山水之作

刘基

春蚕吐丝作成茧,辛苦为人身上衣。chūn cán tǔ sī zuò chéng jiǎn,xīn kǔ wèi rén shēn shàng yī。
画史等闲挥彩笔,女工憔悴倚空机。huà shǐ děng xián huī cǎi bǐ,nǚ gōng qiáo cuì yǐ kōng jī。
高堂素壁峰峦出,暮雨朝云梦寐归。gāo táng sù bì fēng luán chū,mù yǔ cháo yún mèng mèi guī。
可怪唐朝杜陵老,瘦妻短褐有光辉。kě guài táng cháo dù líng lǎo,shòu qī duǎn hè yǒu guāng huī。