古诗词

顾周道山水图

刘基

忆昔晋时顾虎头,能画声名塞穹昊。yì xī jìn shí gù hǔ tóu,néng huà shēng míng sāi qióng hào。
千载而下继者谁,君之耳孙字周道。qiān zài ér xià jì zhě shuí,jūn zhī ěr sūn zì zhōu dào。
江南山连沧海岛,水远山长愁绝倒。jiāng nán shān lián cāng hǎi dǎo,shuǐ yuǎn shān zhǎng chóu jué dào。
兴来走笔如有神,浓抹淡妆无不好。xīng lái zǒu bǐ rú yǒu shén,nóng mǒ dàn zhuāng wú bù hǎo。
前峰倚天自太古,知是天台是天姥。qián fēng yǐ tiān zì tài gǔ,zhī shì tiān tái shì tiān lǎo。
烟开浪波摇浦溆,草满江洲树如羽。yān kāi làng bō yáo pǔ xù,cǎo mǎn jiāng zhōu shù rú yǔ。
山回两崖夹幽谷,小桥俯映菰蒲绿。shān huí liǎng yá jiā yōu gǔ,xiǎo qiáo fǔ yìng gū pú lǜ。
扁舟何处觅鲈鱼,沧浪水寒空濯足。biǎn zhōu hé chù mì lú yú,cāng làng shuǐ hán kōng zhuó zú。
柳边碧石明素沙,茅庐似是陶公家。liǔ biān bì shí míng sù shā,máo lú shì shì táo gōng jiā。
衡门昼掩鸡犬寂,谁人其采黄金花。héng mén zhòu yǎn jī quǎn jì,shuí rén qí cǎi huáng jīn huā。
我屋双溪松柏里,清泉皎洁无泥滓。wǒ wū shuāng xī sōng bǎi lǐ,qīng quán jiǎo jié wú ní zǐ。
凤皇不来鹰隼逝,白日鸱鸣啸桑梓。fèng huáng bù lái yīng sǔn shì,bái rì chī míng xiào sāng zǐ。
华表柱头下令威,风尘澒洞何当归。huá biǎo zhù tóu xià lìng wēi,fēng chén hòng dòng hé dāng guī。
感时对景重回首,不知人民今是非。gǎn shí duì jǐng zhòng huí shǒu,bù zhī rén mín jīn shì fēi。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

漫成

刘基

日暮庭阴合,斜阳复照檐。rì mù tíng yīn hé,xié yáng fù zhào yán。
不禁风絮乱,寂寞掩重帘。bù jìn fēng xù luàn,jì mò yǎn zhòng lián。

漫成

刘基

病身劳应接,长日掩荏扉。bìng shēn láo yīng jiē,zhǎng rì yǎn rěn fēi。
燕子来何晚,春归寒未归。yàn zi lái hé wǎn,chūn guī hán wèi guī。

漫成

刘基

炎赫迎新节,绨袍洗未干。yán hè yíng xīn jié,tí páo xǐ wèi gàn。
那知一夜雨,更作九秋寒。nà zhī yī yè yǔ,gèng zuò jiǔ qiū hán。

漫成

刘基

萱草花空发,丁香子又生。xuān cǎo huā kōng fā,dīng xiāng zi yòu shēng。
浮云无处所,孤月不须明。fú yún wú chù suǒ,gū yuè bù xū míng。

漫成

刘基

泪为看花落,愁因对酒多。lèi wèi kàn huā luò,chóu yīn duì jiǔ duō。
良辰不再得,衰莫欲如何。liáng chén bù zài dé,shuāi mò yù rú hé。

漫成

刘基

望帝千年魄,声声是泪流。wàng dì qiān nián pò,shēng shēng shì lèi liú。
空庭无竹树,省得一春愁。kōng tíng wú zhú shù,shěng dé yī chūn chóu。

题画梅

刘基

夭桃能紫杏能红,满面尘埃怯晚风。yāo táo néng zǐ xìng néng hóng,mǎn miàn chén āi qiè wǎn fēng。
争似罗浮山涧底,一枝清冷月明中。zhēng shì luó fú shān jiàn dǐ,yī zhī qīng lěng yuè míng zhōng。

读史有感

刘基

千古怀沙恨逐臣,章台遗事最酸辛。qiān gǔ huái shā hèn zhú chén,zhāng tái yí shì zuì suān xīn。
可怜日暮高唐梦,绕尽行云不到秦。kě lián rì mù gāo táng mèng,rào jǐn xíng yún bù dào qín。

分赃台

刘基

突兀高台参土成,人言暴客此分赢。tū wù gāo tái cān tǔ chéng,rén yán bào kè cǐ fēn yíng。
饮泉清节令寥落,可但梁山独坛名。yǐn quán qīng jié lìng liáo luò,kě dàn liáng shān dú tán míng。

漫成

刘基

阶下青苔砌上莎,春深烟雨自相和。jiē xià qīng tái qì shàng shā,chūn shēn yān yǔ zì xiāng hé。
幽兰生在空山里,纵有清香柰尔何。yōu lán shēng zài kōng shān lǐ,zòng yǒu qīng xiāng nài ěr hé。

题梧桐折枝翎毛图

刘基

琼柯碧叶两参差,又是西风白露时。qióng kē bì yè liǎng cān chà,yòu shì xī fēng bái lù shí。
凤鸟不来嘉实晚,小禽衔上最高枝。fèng niǎo bù lái jiā shí wǎn,xiǎo qín xián shàng zuì gāo zhī。

春雨三绝句

刘基

春雨和风细细来,园林取次发枯荄。chūn yǔ hé fēng xì xì lái,yuán lín qǔ cì fā kū gāi。
古墙芳草无生处,一滴还成一点苔。gǔ qiáng fāng cǎo wú shēng chù,yī dī hái chéng yī diǎn tái。

春雨三绝句

刘基

翠麦黄花烂熳春,苍颜皓首别离人。cuì mài huáng huā làn màn chūn,cāng yán hào shǒu bié lí rén。
相看一笑浑成梦,又见汀洲老白蘋。xiāng kàn yī xiào hún chéng mèng,yòu jiàn tīng zhōu lǎo bái píng。

春雨三绝句

刘基

一雨如膏五日泥,长烟不散草萋萋。yī yǔ rú gāo wǔ rì ní,zhǎng yān bù sàn cǎo qī qī。
殷勤分付墙边柳,为捣流莺自在啼。yīn qín fēn fù qiáng biān liǔ,wèi dǎo liú yīng zì zài tí。

题竹根小禽图

刘基

竹露无声坠碧柯,小禽相对啄秋莎。zhú lù wú shēng zhuì bì kē,xiǎo qín xiāng duì zhuó qiū shā。
江湖雁鹜肥梁稻,矰缴连天雨雾多。jiāng hú yàn wù féi liáng dào,zēng jiǎo lián tiān yǔ wù duō。