古诗词

蜀国弦

刘基

胡笳拍断玄冰结,湘灵曲终斑竹裂。hú jiā pāi duàn xuán bīng jié,xiāng líng qū zhōng bān zhú liè。
为君更奏蜀国弦,一弹一声飞上天。wèi jūn gèng zòu shǔ guó xián,yī dàn yī shēng fēi shàng tiān。
蜀国周遭五千里,峨眉岧岧连玉垒。shǔ guó zhōu zāo wǔ qiān lǐ,é méi tiáo tiáo lián yù lěi。
岷嶓出水作大江,地砉天浮戒南纪。mín bō chū shuǐ zuò dà jiāng,dì huò tiān fú jiè nán jì。
舒为五色朝霞晖,惨为虎豹嗥阴霏。shū wèi wǔ sè cháo xiá huī,cǎn wèi hǔ bào háo yīn fēi。
翕为千嶂云雨入,嘘为百里雷霆飞。xī wèi qiān zhàng yún yǔ rù,xū wèi bǎi lǐ léi tíng fēi。
白盐雪消春水满,谷鸟相呼锦城暖。bái yán xuě xiāo chūn shuǐ mǎn,gǔ niǎo xiāng hū jǐn chéng nuǎn。
巴姬倚歌汉女和,杨柳压桥花纂纂。bā jī yǐ gē hàn nǚ hé,yáng liǔ yā qiáo huā zuǎn zuǎn。
铜梁翠气通青蛉,碧鸡啼落天上星。tóng liáng cuì qì tōng qīng líng,bì jī tí luò tiān shàng xīng。
山都号风寡狐泣,杜鹃呜咽愁幽冥。shān dōu hào fēng guǎ hú qì,dù juān wū yàn chóu yōu míng。
商悲羽怒听未了,穷猿三声巫峡晓。shāng bēi yǔ nù tīng wèi le,qióng yuán sān shēng wū xiá xiǎo。
瞿塘喷浪翻九渊,倒泻流泉喧木杪。qú táng pēn làng fān jiǔ yuān,dào xiè liú quán xuān mù miǎo。
楼头仲宣羁旅客,故乡渺渺音尘隔。lóu tóu zhòng xuān jī lǚ kè,gù xiāng miǎo miǎo yīn chén gé。
含悽更听蜀国音,不待天明头尽白。hán qī gèng tīng shǔ guó yīn,bù dài tiān míng tóu jǐn bái。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

蛮中歌

刘基

小儿负薪早巳归,大身螺,□不回。xiǎo ér fù xīn zǎo sì guī,dà shēn luó,bù huí。
海上樯竿齐入浦,山头云起飓风来。hǎi shàng qiáng gān qí rù pǔ,shān tóu yún qǐ jù fēng lái。

蛮中歌

刘基

祝融庙前稻齐椰,子如瓠,压枝低。zhù róng miào qián dào qí yē,zi rú hù,yā zhī dī。
乌鸦乱叫祭鬼罢,桄榔树里鹧鸪啼。wū yā luàn jiào jì guǐ bà,guāng láng shù lǐ zhè gū tí。

春江曲

刘基

江上风帆日日归,独自狂夫音信稀。jiāng shàng fēng fān rì rì guī,dú zì kuáng fū yīn xìn xī。
无因化作鵁鶄鸟,随著郎船到处飞。wú yīn huà zuò jiāo jīng niǎo,suí zhù láng chuán dào chù fēi。

闺词

刘基

戎马关山隔,空闺鬓发华。róng mǎ guān shān gé,kōng guī bìn fā huá。
将何寄消息,江树总无花。jiāng hé jì xiāo xī,jiāng shù zǒng wú huā。

闺词

刘基

昨夜三更梦,分明见所思。zuó yè sān gèng mèng,fēn míng jiàn suǒ sī。
觉来惊枕席,心迹两相疑。jué lái jīng zhěn xí,xīn jì liǎng xiāng yí。

闺词

刘基

塞雁南还北,江潮西复东。sāi yàn nán hái běi,jiāng cháo xī fù dōng。
佳人不可见,霜雪万山空。jiā rén bù kě jiàn,shuāng xuě wàn shān kōng。

闺词

刘基

剔却灯花蕊,从教污翠钿。tī què dēng huā ruǐ,cóng jiào wū cuì diàn。
几回虚报喜,误妾不成眠。jǐ huí xū bào xǐ,wù qiè bù chéng mián。

闺词

刘基

小小雍渠鸟,双双入画楼。xiǎo xiǎo yōng qú niǎo,shuāng shuāng rù huà lóu。
楼中人怨别,爱尔不知愁。lóu zhōng rén yuàn bié,ài ěr bù zhī chóu。

闺词

刘基

欲寄音书去,书成乏便邮。yù jì yīn shū qù,shū chéng fá biàn yóu。
持书上楼望,泪洒鹔鹴裘。chí shū shàng lóu wàng,lèi sǎ sù shuāng qiú。

公子行

刘基

玉勒金鞍照地光,驼裘珠帽绣文章。yù lēi jīn ān zhào dì guāng,tuó qiú zhū mào xiù wén zhāng。
平明上马归来醉,他日清朝作栋梁。píng míng shàng mǎ guī lái zuì,tā rì qīng cháo zuò dòng liáng。

五杂俎

刘基

五杂俎,原上翮。wǔ zá zǔ,yuán shàng hé。
往复还,小贩客,不得巳,滹沱麦。wǎng fù hái,xiǎo fàn kè,bù dé sì,hū tuó mài。

黄鹄曲

刘基

黄鹄双飞中路分,关山风雪陇头云。huáng gǔ shuāng fēi zhōng lù fēn,guān shān fēng xuě lǒng tóu yún。
云深雪暗知何处,哀叫声声天上闻。yún shēn xuě àn zhī hé chù,āi jiào shēng shēng tiān shàng wén。

仙人词

刘基

玉府仙人冰雪姿,生来即遣侍瑶池。yù fǔ xiān rén bīng xuě zī,shēng lái jí qiǎn shì yáo chí。
五云隔断尘凡路,说着人间总不知。wǔ yún gé duàn chén fán lù,shuō zhe rén jiān zǒng bù zhī。

仙人词

刘基

上帝宸居俨肃森,九关虎豹立崟崟。shàng dì chén jū yǎn sù sēn,jiǔ guān hǔ bào lì yín yín。
群龙自有三珠树,不见扶桑水浅深。qún lóng zì yǒu sān zhū shù,bù jiàn fú sāng shuǐ qiǎn shēn。

仙人词

刘基

东海鲸鲵白昼游,南溟风浪涌吞舟。dōng hǎi jīng ní bái zhòu yóu,nán míng fēng làng yǒng tūn zhōu。
三山亦在沧波里,自是神仙未解愁。sān shān yì zài cāng bō lǐ,zì shì shén xiān wèi jiě chóu。