古诗词

送龙门子入仙华山辞

刘基

青山崔嵬兮烟云杳冥,回溪郁纡兮岩谷晦明。qīng shān cuī wéi xī yān yún yǎo míng,huí xī yù yū xī yán gǔ huì míng。
修篁杂树兮相蔽亏,洞壑窈窕兮人不知。xiū huáng zá shù xī xiāng bì kuī,dòng hè yǎo tiǎo xī rén bù zhī。
清猿警夜兮鹤报晨,花开鸟啼兮长如春。qīng yuán jǐng yè xī hè bào chén,huā kāi niǎo tí xī zhǎng rú chūn。
隰有芷兮陵有苕,美人不来兮山寂寥。xí yǒu zhǐ xī líng yǒu sháo,měi rén bù lái xī shān jì liáo。
琼芝兮玉华,丹荑兮翠葩。qióng zhī xī yù huá,dān tí xī cuì pā。
紫葛兮黄精,礧碨兮鬖髿。zǐ gé xī huáng jīng,léi wèi xī sān suō。
蜚梁连蜷兮登降峛崺,幽漻阒碌兮敞晃谲诡。fēi liáng lián quán xī dēng jiàng lǐ yǐ,yōu liáo qù lù xī chǎng huǎng jué guǐ。
芳兰桂椒兮或红或紫。fāng lán guì jiāo xī huò hóng huò zǐ。
松风涧泉兮金石盈耳。sōng fēng jiàn quán xī jīn shí yíng ěr。
梧柤萋萋兮竹实蕊蕊,凤凰翔鸣兮五色卉炜。wú zhā qī qī xī zhú shí ruǐ ruǐ,fèng huáng xiáng míng xī wǔ sè huì wěi。
望美人兮翠微,空山寂寥兮迟尔来归。wàng měi rén xī cuì wēi,kōng shān jì liáo xī chí ěr lái guī。
霓为衣兮霞为裳,饮沆瀣兮食瑶浆。ní wèi yī xī xiá wèi shang,yǐn hàng xiè xī shí yáo jiāng。
睎正阳兮澡沦阴,精神完兮毛发香。xī zhèng yáng xī zǎo lún yīn,jīng shén wán xī máo fā xiāng。
握六符兮蹑九灵,被矞云兮歌洞章。wò liù fú xī niè jiǔ líng,bèi yù yún xī gē dòng zhāng。
御扶摇兮款天门,诣北斗兮觐虚皇。yù fú yáo xī kuǎn tiān mén,yì běi dòu xī jìn xū huáng。
超鸿蒙兮轶布夷,造无始兮逍遥娭。chāo hóng méng xī yì bù yí,zào wú shǐ xī xiāo yáo āi。
召秦女兮吹箫,使湘娥兮弹丝。zhào qín nǚ xī chuī xiāo,shǐ xiāng é xī dàn sī。
洪崖啸歌兮王母启齿,万舞齐进兮襟佩飒纚。hóng yá xiào gē xī wáng mǔ qǐ chǐ,wàn wǔ qí jìn xī jīn pèi sà lí。
长离前驱兮鸾鸟为使,苍龙騑騑兮白虎豸豸。zhǎng lí qián qū xī luán niǎo wèi shǐ,cāng lóng fēi fēi xī bái hǔ zhì zhì。
雷公磅硠兮列缺旭虺。léi gōng bàng láng xī liè quē xù huī。
登明堂兮绝河津,上阁道兮攀勾陈。dēng míng táng xī jué hé jīn,shàng gé dào xī pān gōu chén。
过三危兮绕玄冥,出太微兮入西清。guò sān wēi xī rào xuán míng,chū tài wēi xī rù xī qīng。
憩牛渚兮泛灵槎,乘回飙兮以还家。qì niú zhǔ xī fàn líng chá,chéng huí biāo xī yǐ hái jiā。
美人兮归来,山中兮其乐无涯。měi rén xī guī lái,shān zhōng xī qí lè wú yá。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

前溪曲

刘基

前溪送别溪水满,石楠花落蒲芽短。qián xī sòng bié xī shuǐ mǎn,shí nán huā luò pú yá duǎn。
春风无情看复秋,莫学落花随水流。chūn fēng wú qíng kàn fù qiū,mò xué luò huā suí shuǐ liú。

长门怨

刘基

不学周南咏小星,空悲玉殿锁娉婷。bù xué zhōu nán yǒng xiǎo xīng,kōng bēi yù diàn suǒ pīng tíng。
黄金漫买相如赋,犹胜无辜送掖庭。huáng jīn màn mǎi xiāng rú fù,yóu shèng wú gū sòng yē tíng。

江南曲

刘基

江北垂杨未爆芽,江南水绿万重花。jiāng běi chuí yáng wèi bào yá,jiāng nán shuǐ lǜ wàn zhòng huā。
北人尽道江南好,江南才到便为家。běi rén jǐn dào jiāng nán hǎo,jiāng nán cái dào biàn wèi jiā。

江南曲

刘基

金陵好是帝王州,城下秦淮水北流。jīn líng hǎo shì dì wáng zhōu,chéng xià qín huái shuǐ běi liú。
惆怅江南旧花月,女儿尽作北歌讴。chóu chàng jiāng nán jiù huā yuè,nǚ ér jǐn zuò běi gē ōu。

江南曲

刘基

洞庭湖色碧于蓝,潇湘日融花欲酣。dòng tíng hú sè bì yú lán,xiāo xiāng rì róng huā yù hān。
黄鹤楼中留醉客,懒人天气是江南。huáng hè lóu zhōng liú zuì kè,lǎn rén tiān qì shì jiāng nán。

江南曲

刘基

钱塘胜地作南都,纨绮如云隘广途。qián táng shèng dì zuò nán dōu,wán qǐ rú yún ài guǎng tú。
想得燕山风雪夜,断魂相语怨西湖。xiǎng dé yàn shān fēng xuě yè,duàn hún xiāng yǔ yuàn xī hú。

江南曲

刘基

桃叶渡头春水平,莫教城上哓莺声。táo yè dù tóu chūn shuǐ píng,mò jiào chéng shàng xiāo yīng shēng。
中原无限英雄泪,并入江南送别情。zhōng yuán wú xiàn yīng xióng lèi,bìng rù jiāng nán sòng bié qíng。

江南曲

刘基

无情白日去如梭,有限青春可柰何。wú qíng bái rì qù rú suō,yǒu xiàn qīng chūn kě nài hé。
江北风沙人住少,江南粳稻雁来多。jiāng běi fēng shā rén zhù shǎo,jiāng nán jīng dào yàn lái duō。

江南曲

刘基

生长吴侬不记春,乡音旋改踏京尘。shēng zhǎng wú nóng bù jì chūn,xiāng yīn xuán gǎi tà jīng chén。
丫头小妓相偎坐,众里矜夸是北人。yā tóu xiǎo jì xiāng wēi zuò,zhòng lǐ jīn kuā shì běi rén。

山鹧鸪

刘基

女儿未始会穿针,将去高丽学语音。nǚ ér wèi shǐ huì chuān zhēn,jiāng qù gāo lì xué yǔ yīn。
教得新番鹧鸪曲,一声准拟直千金。jiào dé xīn fān zhè gū qū,yī shēng zhǔn nǐ zhí qiān jīn。

山鹧鸪

刘基

鹦鹉能言百鸟惊,鹧鸪叫噪阻人行。yīng wǔ néng yán bǎi niǎo jīng,zhè gū jiào zào zǔ rén xíng。
珊瑚软语呈娇媚,不似班鸠得拙名。shān hú ruǎn yǔ chéng jiāo mèi,bù shì bān jiū dé zhuō míng。

山鹧鸪

刘基

溪深不比海子深,一物从来有一心。xī shēn bù bǐ hǎi zi shēn,yī wù cóng lái yǒu yī xīn。
野凫赶鱼溪上去,鹧鸪飞过野凫沉。yě fú gǎn yú xī shàng qù,zhè gū fēi guò yě fú chén。

山鹧鸪

刘基

黄茅垄上雨和泥,苦竹冈头日色低。huáng máo lǒng shàng yǔ hé ní,kǔ zhú gāng tóu rì sè dī。
自是行人行不得,莫教空恨鹧鸪啼。zì shì xíng rén xíng bù dé,mò jiào kōng hèn zhè gū tí。

山鹧鸪

刘基

鹧鸪元是岭南音,岭北无人识此禽。zhè gū yuán shì lǐng nán yīn,lǐng běi wú rén shí cǐ qín。
南人唱歌过岭去,北人相向泪沾襟。nán rén chàng gē guò lǐng qù,běi rén xiāng xiàng lèi zhān jīn。

山鹧鸪

刘基

山禽一处一般声,不是乡音便动情。shān qín yī chù yī bān shēng,bù shì xiāng yīn biàn dòng qíng。
多是江南子规鸟,天津桥上对人鸣。duō shì jiāng nán zi guī niǎo,tiān jīn qiáo shàng duì rén míng。