古诗词

哭董天士四首

纪坤

百结悬鹑两鬓霜,自餐冰雪润空肠。bǎi jié xuán chún liǎng bìn shuāng,zì cān bīng xuě rùn kōng cháng。
一生惟得秋冬气,到死不知罗绮香。yī shēng wéi dé qiū dōng qì,dào sǐ bù zhī luó qǐ xiāng。
寒贳村醪才破戒,老栖僧舍是还乡。hán shì cūn láo cái pò jiè,lǎo qī sēng shě shì hái xiāng。
只今一暝无馀事,肯要青蝇作吊忙。zhǐ jīn yī míng wú yú shì,kěn yào qīng yíng zuò diào máng。

纪坤

明河间府献县人,字厚齐。崇祯间诸生。诗学苏轼。遭逢乱世,多感时伤俗之语。有《花王阁剩稿》。 纪坤的作品>>

猜您喜欢

闻孙阁部罢归

纪坤

岌岌宁前戌,朝朝起战云。jí jí níng qián xū,cháo cháo qǐ zhàn yún。
如何大丞相,翻作故将军。rú hé dà chéng xiāng,fān zuò gù jiāng jūn。
国尚多清议,权仍属圣君。guó shàng duō qīng yì,quán réng shǔ shèng jūn。
庙堂宁左计,或恐是传闻。miào táng níng zuǒ jì,huò kǒng shì chuán wén。

唁许总戎于内黄间道归里途中书所见二首

纪坤

惨淡孤城闭,群凶正合攻。cǎn dàn gū chéng bì,qún xiōng zhèng hé gōng。
日沉兵气外,风起战声中。rì chén bīng qì wài,fēng qǐ zhàn shēng zhōng。
旷野无人觉,荒榛有路通。kuàng yě wú rén jué,huāng zhēn yǒu lù tōng。
潜行吾尚怯,嗟尔虎狼丛。qián xíng wú shàng qiè,jiē ěr hǔ láng cóng。

唁许总戎于内黄间道归里途中书所见二首

纪坤

处处残骸拄,腥风拂面过。chù chù cán hái zhǔ,xīng fēng fú miàn guò。
天心宁好杀,人事或干和。tiān xīn níng hǎo shā,rén shì huò gàn hé。
一骑飞摇鞚,中宵唤渡河。yī qí fēi yáo kòng,zhōng xiāo huàn dù hé。
傥然哀痛诏,急遣减催科。tǎng rán āi tòng zhào,jí qiǎn jiǎn cuī kē。

庚子下第二首

纪坤

忽忽晨钟动,巡檐微一吁。hū hū chén zhōng dòng,xún yán wēi yī xū。
将明天惨澹,小憩梦模糊。jiāng míng tiān cǎn dàn,xiǎo qì mèng mó hú。
蹶起收残帙,沉吟问老奴。jué qǐ shōu cán zhì,chén yín wèn lǎo nú。
今朝有车马,得到涿州无。jīn cháo yǒu chē mǎ,dé dào zhuō zhōu wú。

庚子下第二首

纪坤

下第经三度,胡为又此行。xià dì jīng sān dù,hú wèi yòu cǐ xíng。
本来非隐逸,未敢薄功名。běn lái fēi yǐn yì,wèi gǎn báo gōng míng。
良友怜同病,高僧不世情。liáng yǒu lián tóng bìng,gāo sēng bù shì qíng。
灯前相劝勉,切切到天明。dēng qián xiāng quàn miǎn,qiè qiè dào tiān míng。

闻无相上人游华山巳没于兵

纪坤

出世犹难免,弥伤住世心。chū shì yóu nán miǎn,mí shāng zhù shì xīn。
乾坤无地隐,兵火入山深。qián kūn wú dì yǐn,bīng huǒ rù shān shēn。
一笑忘相约,三生恐莫寻。yī xiào wàng xiāng yuē,sān shēng kǒng mò xún。
乱离师已厌,震旦肯重临。luàn lí shī yǐ yàn,zhèn dàn kěn zhòng lín。

宿刘氏别业二首

纪坤

雨湿烟痕重,花藏暝色深。yǔ shī yān hén zhòng,huā cáng míng sè shēn。
放船忘远近,泊棹偶园林。fàng chuán wàng yuǎn jìn,pō zhào ǒu yuán lín。
桑下曾三宿,桃源试再寻。sāng xià céng sān sù,táo yuán shì zài xún。
主人殊不恶,水阁尚鸣琴。zhǔ rén shū bù è,shuǐ gé shàng míng qín。

宿刘氏别业二首

纪坤

灯火明篱落,开门手共携。dēng huǒ míng lí luò,kāi mén shǒu gòng xié。
呼童催晚酌,索砚写新题。hū tóng cuī wǎn zhuó,suǒ yàn xiě xīn tí。
芳景连寒食,浓春满大堤。fāng jǐng lián hán shí,nóng chūn mǎn dà dī。
翻邀乘兴返,明日听黄鹂。fān yāo chéng xīng fǎn,míng rì tīng huáng lí。

纪坤

向暖寻新蕊,乘春过洞房。xiàng nuǎn xún xīn ruǐ,chéng chūn guò dòng fáng。
蝶群容尔入,虿尾竟谁防。dié qún róng ěr rù,chài wěi jìng shuí fáng。
媚态纤腰软,娇吟细韵长。mèi tài xiān yāo ruǎn,jiāo yín xì yùn zhǎng。
味甘能悦口,况有蜜脾香。wèi gān néng yuè kǒu,kuàng yǒu mì pí xiāng。

戏题并序

纪坤

布席陈□果,俨然东郭㕙。bù xí chén guǒ,yǎn rán dōng guō jùn。
向来闻捣药,此日竟为神。xiàng lái wén dǎo yào,cǐ rì jìng wèi shén。
狡计怀三窟,清光借一轮。jiǎo jì huái sān kū,qīng guāng jiè yī lún。
韩卢休侧目,长近月中人。hán lú xiū cè mù,zhǎng jìn yuè zhōng rén。

半夜

纪坤

半夜仓皇接报书,开缄拍案一惊呼。bàn yè cāng huáng jiē bào shū,kāi jiān pāi àn yī jīng hū。
诸公至此吾何望,天道如斯古所无。zhū gōng zhì cǐ wú hé wàng,tiān dào rú sī gǔ suǒ wú。
欹枕沉吟连梦寐,挑灯絮问怪妻孥。yī zhěn chén yín lián mèng mèi,tiāo dēng xù wèn guài qī nú。
披衣启户看乾象,黯黯寒星数点孤。pī yī qǐ hù kàn qián xiàng,àn àn hán xīng shù diǎn gū。

偕董天士蔡家河游眺

纪坤

不知新绿满平芜,野老提壶偶见呼。bù zhī xīn lǜ mǎn píng wú,yě lǎo tí hú ǒu jiàn hū。
游兴久阑聊一出,战尘不到便堪娱。yóu xīng jiǔ lán liáo yī chū,zhàn chén bù dào biàn kān yú。
从来挟策无高士,迩日谈兵厌腐儒。cóng lái xié cè wú gāo shì,ěr rì tán bīng yàn fǔ rú。
犹怪先生春箑上,数行小楷写阴符。yóu guài xiān shēng chūn shà shàng,shù xíng xiǎo kǎi xiě yīn fú。

与高斗南夜话

纪坤

是非轇轕总难知,青史从来尚异词。shì fēi jiāo gé zǒng nán zhī,qīng shǐ cóng lái shàng yì cí。
庄叟久持齐物论,章惇任上党人碑。zhuāng sǒu jiǔ chí qí wù lùn,zhāng dūn rèn shàng dǎng rén bēi。
庙堂公议宁恩怨,草野传闻漫信疑。miào táng gōng yì níng ēn yuàn,cǎo yě chuán wén màn xìn yí。
干古兴衰观大局,且来把酒庆明时。gàn gǔ xīng shuāi guān dà jú,qiě lái bǎ jiǔ qìng míng shí。

闻河南流寇将窥畿辅移家郡城

纪坤

惨澹阴风万木号,黑云低压古城壕。cǎn dàn yīn fēng wàn mù hào,hēi yún dī yā gǔ chéng háo。
全家避乱禅心扰,满市浇愁酒价高。quán jiā bì luàn chán xīn rǎo,mǎn shì jiāo chóu jiǔ jià gāo。
燕雀处堂聊旦夕,龙蛇起陆更弓刀。yàn què chù táng liáo dàn xī,lóng shé qǐ lù gèng gōng dāo。
传闻玉帐河魁将,正倩儒生讲六韬。chuán wén yù zhàng hé kuí jiāng,zhèng qiàn rú shēng jiǎng liù tāo。

登泰山

纪坤

何地能销郁郁情,且登岱岳望蓬瀛。hé dì néng xiāo yù yù qíng,qiě dēng dài yuè wàng péng yíng。
无人到处方孤立,有路通时更上行。wú rén dào chù fāng gū lì,yǒu lù tōng shí gèng shàng xíng。
四面愁阴千里合,一声恸哭万山惊。sì miàn chóu yīn qiān lǐ hé,yī shēng tòng kū wàn shān jīng。
儒生未可讥封禅,终是能逢世太平。rú shēng wèi kě jī fēng chán,zhōng shì néng féng shì tài píng。
90123456