古诗词

元旦日蚀

陆深

白日众阳宗,王正四序首。bái rì zhòng yáng zōng,wáng zhèng sì xù shǒu。
况此月初吉,食之亦孔丑。kuàng cǐ yuè chū jí,shí zhī yì kǒng chǒu。
故老相惊嗟,百年未曾有。gù lǎo xiāng jīng jiē,bǎi nián wèi céng yǒu。
颇闻文皇时,兹事亦匪偶。pǒ wén wén huáng shí,zī shì yì fěi ǒu。
当其君臣会,灾祲岂能久。dāng qí jūn chén huì,zāi jìn qǐ néng jiǔ。
宋公才一言,荧惑乃却守。sòng gōng cái yī yán,yíng huò nǎi què shǒu。
于今太阳厄,从申直至酉。yú jīn tài yáng è,cóng shēn zhí zhì yǒu。
群僚萃南宫,簪组纷前后。qún liáo cuì nán gōng,zān zǔ fēn qián hòu。
台史报初亏,稽首再三扣。tái shǐ bào chū kuī,jī shǒu zài sān kòu。
元臣跪伐鼓,申救情独厚。yuán chén guì fá gǔ,shēn jiù qíng dú hòu。
高高若罔闻,啖食未满口。gāo gāo ruò wǎng wén,dàn shí wèi mǎn kǒu。
乍疑璧微缺,忽若镜中剖。zhà yí bì wēi quē,hū ruò jìng zhōng pōu。
须臾如月初,恍欲露星斗。xū yú rú yuè chū,huǎng yù lù xīng dòu。
惨淡不可辨,氛霾互缠纠。cǎn dàn bù kě biàn,fēn mái hù chán jiū。
天人会相通,垂戒固不苟。tiān rén huì xiāng tōng,chuí jiè gù bù gǒu。
吾闻月掩日,其事果然否。wú wén yuè yǎn rì,qí shì guǒ rán fǒu。
无乃阳道衰,遂为阴所走。wú nǎi yáng dào shuāi,suì wèi yīn suǒ zǒu。
月本傅日行,代明得称耦。yuè běn fù rì xíng,dài míng dé chēng ǒu。
倘使日景亏,月光安所受。tǎng shǐ rì jǐng kuī,yuè guāng ān suǒ shòu。
其事或渺茫,吾欲徵神瞍。qí shì huò miǎo máng,wú yù zhēng shén sǒu。
载观春秋书,一一各有取。zài guān chūn qiū shū,yī yī gè yǒu qǔ。
下土虮虱臣,惭无捧日手。xià tǔ jǐ shī chén,cán wú pěng rì shǒu。

陆深

明松江府上海人,初名荣,字子渊,号俨山。弘治十八年进士二甲第一。授编修。遭刘瑾忌,改南京主事,瑾诛,复职。累官四川左布政使。嘉靖中,官至詹事府詹事。卒谥文裕。工书。有《俨山集》、《续集》、《外集》。 陆深的作品>>

猜您喜欢

予素不能饮酒昨至成都僚友并劝予蜀烧酒云可祛暑湿也命家童以蜜和之初吸半盏渐至引满复能加一酌极有效自后每晨起便饮饮之辄冲和与年少时苦酒迥异不意老来始知其趣乃尔日饮两三度陶如也家童惊喜谓自饮酒来颜色颇异岂于此将有所得耶笑成一绝

陆深

向来酒盏太无缘,多负风花雪月天。xiàng lái jiǔ zhǎn tài wú yuán,duō fù fēng huā xuě yuè tiān。
今日天公怜老大,放怀加量到西川。jīn rì tiān gōng lián lǎo dà,fàng huái jiā liàng dào xī chuān。

都司红蕉为逸骑所伤

陆深

粉墙高映绿成阴,待看红花雪里深。fěn qiáng gāo yìng lǜ chéng yīn,dài kàn hóng huā xuě lǐ shēn。
一任摧残付蹄啮,人间何限惜花心。yī rèn cuī cán fù tí niè,rén jiān hé xiàn xī huā xīn。

桂州夜宴出青州山查荐名

陆深

南珍卢橘与枇杷,北果红秋带晚霞。nán zhēn lú jú yǔ pí pá,běi guǒ hóng qiū dài wǎn xiá。
清润入脾消酒渴,瓷瓯如雪更宜茶。qīng rùn rù pí xiāo jiǔ kě,cí ōu rú xuě gèng yí chá。

张西峰少参以诗促历次韵答之二首

陆深

几时不见张公子,风调才情正可人。jǐ shí bù jiàn zhāng gōng zi,fēng diào cái qíng zhèng kě rén。
颇怪岁寒催短景,为君迟送一年春。pǒ guài suì hán cuī duǎn jǐng,wèi jūn chí sòng yī nián chūn。

张西峰少参以诗促历次韵答之二首

陆深

只办送迎酬过客,那知城市有闲人。zhǐ bàn sòng yíng chóu guò kè,nà zhī chéng shì yǒu xián rén。
何须凤历看时令,才有花开便是春。hé xū fèng lì kàn shí lìng,cái yǒu huā kāi biàn shì chūn。

病起独坐东堂

陆深

病后光阴迥不同,怯寒嗔热怕当风。bìng hòu guāng yīn jiǒng bù tóng,qiè hán chēn rè pà dāng fēng。
不知短发缘何事,尽点霜华入镜中。bù zhī duǎn fā yuán hé shì,jǐn diǎn shuāng huá rù jìng zhōng。

来青轩和玉溪韵

陆深

磴转峰回年复年,古藤乔木暗流泉。dèng zhuǎn fēng huí nián fù nián,gǔ téng qiáo mù àn liú quán。
西天正在西窗外,一片青青落照前。xī tiān zhèng zài xī chuāng wài,yī piàn qīng qīng luò zhào qián。

送人往姑苏

陆深

春病春愁拨不开,欲因东海望蓬莱。chūn bìng chūn chóu bō bù kāi,yù yīn dōng hǎi wàng péng lái。
扁舟不得从君去,同上姑苏百尺台。biǎn zhōu bù dé cóng jūn qù,tóng shàng gū sū bǎi chǐ tái。

嵇忠穆墓

陆深

满川花柳斗春分,城日初高艳绮云。mǎn chuān huā liǔ dòu chūn fēn,chéng rì chū gāo yàn qǐ yún。
恩怨一空人代换,道旁犹表侍中坟。ēn yuàn yī kōng rén dài huàn,dào páng yóu biǎo shì zhōng fén。

晓过咸寨

陆深

壁间黯黯路漫漫,茅舍鸡声夜向阑。bì jiān àn àn lù màn màn,máo shě jī shēng yè xiàng lán。
浮世无端浑似梦,春来客梦更无端。fú shì wú duān hún shì mèng,chūn lái kè mèng gèng wú duān。

题西域图

陆深

自从博望通西域,唐代诸豪最盛强。zì cóng bó wàng tōng xī yù,táng dài zhū háo zuì shèng qiáng。
今日玉门关外路,不须请组系名王。jīn rì yù mén guān wài lù,bù xū qǐng zǔ xì míng wáng。

自刘元海啸起中原驯致契丹金元之盛防微杜渐令人三叹息于徙戎一论也西北诸边回族尤黠鸷猛嗜欲出于其性此图简远颇得其情状于丹青之外盖锦衣沈君所藏展阅之馀不能无感于近事因书一绝其后云题竹送王秉哲

陆深

平安不用报泥金,春雨龙孙看过林。píng ān bù yòng bào ní jīn,chūn yǔ lóng sūn kàn guò lín。
赢得清风满人耳,汗青留秘玉堂深。yíng dé qīng fēng mǎn rén ěr,hàn qīng liú mì yù táng shēn。

题双屿

陆深

水面波心相对开,海门西望妙高台。shuǐ miàn bō xīn xiāng duì kāi,hǎi mén xī wàng miào gāo tái。
不须更问蓬瀛路,独棹扁舟自往来。bù xū gèng wèn péng yíng lù,dú zhào biǎn zhōu zì wǎng lái。

题画鹰

陆深

素练秋高草树枯,来从东海势应孤。sù liàn qiū gāo cǎo shù kū,lái cóng dōng hǎi shì yīng gū。
即看一击还千里,更爱凌风不受呼。jí kàn yī jī hái qiān lǐ,gèng ài líng fēng bù shòu hū。

雪后次西峰韵二首

陆深

长安旭日照西峰,照见峰头千尺松。zhǎng ān xù rì zhào xī fēng,zhào jiàn fēng tóu qiān chǐ sōng。
龙甲虬枝风鬣动,苍颜翠色露华浓。lóng jiǎ qiú zhī fēng liè dòng,cāng yán cuì sè lù huá nóng。