古诗词

竹斋歌

陆深

君不见仙尉斋前数竿竹,劲于龙髯嫩于玉。jūn bù jiàn xiān wèi zhāi qián shù gān zhú,jìn yú lóng rán nèn yú yù。
向晚冰霜如有情,多时盘箸宁无肉。xiàng wǎn bīng shuāng rú yǒu qíng,duō shí pán zhù níng wú ròu。
一从手种春雨馀,摇动青冥散炎燠。yī cóng shǒu zhǒng chūn yǔ yú,yáo dòng qīng míng sàn yán yù。
未论留汗等琬琰,先须截管谐琴筑。wèi lùn liú hàn děng wǎn yǎn,xiān xū jié guǎn xié qín zhù。
曾闻子猷傲山阴,何如卫武歌淇澳。céng wén zi yóu ào shān yīn,hé rú wèi wǔ gē qí ào。
虚斋中含八面凉,恍疑潇湘秋万斛。xū zhāi zhōng hán bā miàn liáng,huǎng yí xiāo xiāng qiū wàn hú。
轩窗隐映月渐移,枕簟飘萧粉初扑。xuān chuāng yǐn yìng yuè jiàn yí,zhěn diàn piāo xiāo fěn chū pū。
堪拟封侯自千亩,正有幽人在空谷。kān nǐ fēng hóu zì qiān mǔ,zhèng yǒu yōu rén zài kōng gǔ。
冻雷惊笋起卧龙,怪石蟠根解群鹿。dòng léi jīng sǔn qǐ wò lóng,guài shí pán gēn jiě qún lù。
绕檐日日报平安,一岁清风三百六。rào yán rì rì bào píng ān,yī suì qīng fēng sān bǎi liù。
斋中本是潇洒人,岁寒之交元有神。zhāi zhōng běn shì xiāo sǎ rén,suì hán zhī jiāo yuán yǒu shén。
当年随计赴上国,尚书宰相俱心亲。dāng nián suí jì fù shàng guó,shàng shū zǎi xiāng jù xīn qīn。
人言松柏并奇操,共爱金玉寻芳邻。rén yán sōng bǎi bìng qí cāo,gòng ài jīn yù xún fāng lín。
燕京争夸见仿佛,黄金别筑高嶙峋。yàn jīng zhēng kuā jiàn fǎng fú,huáng jīn bié zhù gāo lín xún。
剑江回首旧隐地,花县拜命新行春。jiàn jiāng huí shǒu jiù yǐn dì,huā xiàn bài mìng xīn xíng chūn。
朅来小试钓鳌手,东海□袅垂丝纶。qiè lái xiǎo shì diào áo shǒu,dōng hǎi niǎo chuí sī lún。
九苞彩凤下览德,千里青云高致身。jiǔ bāo cǎi fèng xià lǎn dé,qiān lǐ qīng yún gāo zhì shēn。
仇香枳棘昔同调,蒋诩径路今通津。chóu xiāng zhǐ jí xī tóng diào,jiǎng xǔ jìng lù jīn tōng jīn。
暂将形影照南浦,若比甘棠尤逼真。zàn jiāng xíng yǐng zhào nán pǔ,ruò bǐ gān táng yóu bī zhēn。
我歌竹斋君试听,天子用尔清风尘,会须嶰谷逢伶伦。wǒ gē zhú zhāi jūn shì tīng,tiān zi yòng ěr qīng fēng chén,huì xū xiè gǔ féng líng lún。

陆深

明松江府上海人,初名荣,字子渊,号俨山。弘治十八年进士二甲第一。授编修。遭刘瑾忌,改南京主事,瑾诛,复职。累官四川左布政使。嘉靖中,官至詹事府詹事。卒谥文裕。工书。有《俨山集》、《续集》、《外集》。 陆深的作品>>

猜您喜欢

题画赠唐云东

陆深

扁舟只隔五湖东,红树青山万里通。biǎn zhōu zhǐ gé wǔ hú dōng,hóng shù qīng shān wàn lǐ tōng。
回首白云闲似我,却疑人在水晶宫。huí shǒu bái yún xián shì wǒ,què yí rén zài shuǐ jīng gōng。

黄葵

陆深

碧纱高卷不胜情,晓梦初回半宿酲。bì shā gāo juǎn bù shèng qíng,xiǎo mèng chū huí bàn sù chéng。
独有丹心待高日,小阑干外雨新晴。dú yǒu dān xīn dài gāo rì,xiǎo lán gàn wài yǔ xīn qíng。

芙蓉

陆深

轻红浅绿殿芳晨,野水凌寒避软尘。qīng hóng qiǎn lǜ diàn fāng chén,yě shuǐ líng hán bì ruǎn chén。
一曲楚辞渔子去,隔江愁杀采花人。yī qū chǔ cí yú zi qù,gé jiāng chóu shā cǎi huā rén。

登楼

陆深

小楼西下小西湖,淼淼烟波望转孤。xiǎo lóu xī xià xiǎo xī hú,miǎo miǎo yān bō wàng zhuǎn gū。
连日南风吹不歇,自添新水浸菖蒲。lián rì nán fēng chuī bù xiē,zì tiān xīn shuǐ jìn chāng pú。

题蒲泉

陆深

移得通灵上品苗,云根新水暗通潮。yí dé tōng líng shàng pǐn miáo,yún gēn xīn shuǐ àn tōng cháo。
晓来绝胜金茎露,多少明珠湿未消。xiǎo lái jué shèng jīn jīng lù,duō shǎo míng zhū shī wèi xiāo。

秋江钓舟图

陆深

西风吹满荻芦花,酿作霜寒啼乱鸦。xī fēng chuī mǎn dí lú huā,niàng zuò shuāng hán tí luàn yā。
买得钓船如屋里,只将秋水老南华。mǎi dé diào chuán rú wū lǐ,zhǐ jiāng qiū shuǐ lǎo nán huá。

秋兴二首

陆深

春光不比秋光好,料理精神只自知。chūn guāng bù bǐ qiū guāng hǎo,liào lǐ jīng shén zhǐ zì zhī。
三月花时常卧病,晚凉日日有新诗。sān yuè huā shí cháng wò bìng,wǎn liáng rì rì yǒu xīn shī。

秋兴二首

陆深

翠竹高梧一径斜,草堂开占白鸥沙。cuì zhú gāo wú yī jìng xié,cǎo táng kāi zhàn bái ōu shā。
秋来几阵催寒雨,报道芙蓉又着花。qiū lái jǐ zhèn cuī hán yǔ,bào dào fú róng yòu zhe huā。

芙蓉

陆深

柳外风前生晚烟,一江秋水碧于天。liǔ wài fēng qián shēng wǎn yān,yī jiāng qiū shuǐ bì yú tiān。
吴娃越女相思调,只爱银塘歌采莲。wú wá yuè nǚ xiāng sī diào,zhǐ ài yín táng gē cǎi lián。

中秋节后黄葵作花满园甚富病起坐对二首

陆深

满院晚葵秋日清,裹头强起坐前楹。mǎn yuàn wǎn kuí qiū rì qīng,guǒ tóu qiáng qǐ zuò qián yíng。
谁云欠却看花福,病里看花别有情。shuí yún qiàn què kàn huā fú,bìng lǐ kàn huā bié yǒu qíng。

中秋节后黄葵作花满园甚富病起坐对二首

陆深

翠节亭亭摇翠云,淡鹅黄剪薄罗纹。cuì jié tíng tíng yáo cuì yún,dàn é huáng jiǎn báo luó wén。
向阳心事依然在,不共南风早策勋。xiàng yáng xīn shì yī rán zài,bù gòng nán fēng zǎo cè xūn。

偶成

陆深

黄花翠竹动秋容,白日沧江有卧龙。huáng huā cuì zhú dòng qiū róng,bái rì cāng jiāng yǒu wò lóng。
不是扁舟归去急,隔溪相约采芙蓉。bù shì biǎn zhōu guī qù jí,gé xī xiāng yuē cǎi fú róng。

重阳试笔

陆深

积水澄鲜云日凉,花芳开过木犀黄。jī shuǐ chéng xiān yún rì liáng,huā fāng kāi guò mù xī huáng。
一年又是重阳节,闲倚西楼看雁行。yī nián yòu shì zhòng yáng jié,xián yǐ xī lóu kàn yàn xíng。

重阳后六日登镜光阁

陆深

下方僧梵杂鸣钟,身上危阑复几重。xià fāng sēng fàn zá míng zhōng,shēn shàng wēi lán fù jǐ zhòng。
微看太液波光净,更接蓬莱雨气浓。wēi kàn tài yè bō guāng jìng,gèng jiē péng lái yǔ qì nóng。

西轩凿壁作南窗打炕其下以供夜坐

陆深

地炉煤火夜如年,旋作南窗映月眠。dì lú méi huǒ yè rú nián,xuán zuò nán chuāng yìng yuè mián。
谁种庭中数竿竹,一时弄影到窗前。shuí zhǒng tíng zhōng shù gān zhú,yī shí nòng yǐng dào chuāng qián。