古诗词

小重山·游壑庵

吴绮

十里珠帘金凤钩,大堤堤上路、旧时游。shí lǐ zhū lián jīn fèng gōu,dà dī dī shàng lù jiù shí yóu。
枇杷花下不知愁,清溪月,夜夜照风流。pí pá huā xià bù zhī chóu,qīng xī yuè,yè yè zhào fēng liú。
往事但悠悠。wǎng shì dàn yōu yōu。
鸳鸯飞尽处、白苹洲。yuān yāng fēi jǐn chù bái píng zhōu。
兰成萧瑟倚江楼。lán chéng xiāo sè yǐ jiāng lóu。
伤情也,一曲旧伊州。shāng qíng yě,yī qū jiù yī zhōu。

吴绮

吴绮(1619~1694) 清代词人。字园次,一字丰南,号绮园,又号听翁。江都(今江苏扬州)人。顺治十一年(1645)贡生、荐授弘文院中书舍人,升兵部主事、武选司员外郎。又任湖州知府,以多风力,尚风节,饶风雅,时人称之为“三风太守“。后失官,再未出仕。 吴绮的作品>>

猜您喜欢

探春令·次上若红桥春泛

吴绮

年年芳草似裙腰,见兴亡无数。nián nián fāng cǎo shì qún yāo,jiàn xīng wáng wú shù。
倩垂杨、留得黄莺住。qiàn chuí yáng liú dé huáng yīng zhù。
正歌吹、扬州路。zhèng gē chuī yáng zhōu lù。
兰舟醉读参军赋,向芜城东去。lán zhōu zuì dú cān jūn fù,xiàng wú chéng dōng qù。
看雁齿桥边,倚栏人在,莫认红楼误。kàn yàn chǐ qiáo biān,yǐ lán rén zài,mò rèn hóng lóu wù。

七娘子有忆

吴绮

丝丝小雨桃花病,鹦哥说道清明近。sī sī xiǎo yǔ táo huā bìng,yīng gē shuō dào qīng míng jìn。
醉也成慵,吟还添闷。zuì yě chéng yōng,yín hái tiān mèn。
檀香罗薄春寒剩。tán xiāng luó báo chūn hán shèng。
倚楼望断飞奴信,东风影里文君鬓。yǐ lóu wàng duàn fēi nú xìn,dōng fēng yǐng lǐ wén jūn bìn。
泪湿琴丝,枕寒香印。lèi shī qín sī,zhěn hán xiāng yìn。
归时留作相思证。guī shí liú zuò xiāng sī zhèng。

七娘子有忆

吴绮

年年客里今年远,红墙坐见银湾浅。nián nián kè lǐ jīn nián yuǎn,hóng qiáng zuò jiàn yín wān qiǎn。
两水家遥,双星夜短。liǎng shuǐ jiā yáo,shuāng xīng yè duǎn。
人天总为情难免。rén tiān zǒng wèi qíng nán miǎn。
蕊珠深处新凉满,凫花懒醉黄金碗。ruǐ zhū shēn chù xīn liáng mǎn,fú huā lǎn zuì huáng jīn wǎn。
雨作啼痕,云遮梦眼。yǔ zuò tí hén,yún zhē mèng yǎn。
神仙转被人逍遣。shén xiān zhuǎn bèi rén xiāo qiǎn。

迎春乐灯夜

吴绮

东风着意吹弦管,先送与、梅花暖。dōng fēng zhe yì chuī xián guǎn,xiān sòng yǔ méi huā nuǎn。
参军岁岁逢春懒,怎耐得、看灯眼。cān jūn suì suì féng chūn lǎn,zěn nài dé kàn dēng yǎn。
无赖是、玉轮高碾,都照向红楼人面。wú lài shì yù lún gāo niǎn,dōu zhào xiàng hóng lóu rén miàn。
一个扬州杜牧,早为迷香软。yī gè yáng zhōu dù mù,zǎo wèi mí xiāng ruǎn。

孤馆深沉·赠钱青瑟较书

吴绮

寻常梳掠双红晕,午起心情犹困。xún cháng shū lüè shuāng hóng yūn,wǔ qǐ xīn qíng yóu kùn。
生怕有人来,分付鹦哥口儿稳。shēng pà yǒu rén lái,fēn fù yīng gē kǒu ér wěn。
摊书小阁闲像并,笑把紫微低问。tān shū xiǎo gé xián xiàng bìng,xiào bǎ zǐ wēi dī wèn。
闻道也遭嗔,何事依旧耽花恁。wén dào yě zāo chēn,hé shì yī jiù dān huā nèn。

茅山逢故人·醉题

吴绮

满目乱山无数,一片寒潮来去。mǎn mù luàn shān wú shù,yī piàn hán cháo lái qù。
故业何存,故人何在,故乡何处?gù yè hé cún,gù rén hé zài,gù xiāng hé chù?
离骚一卷长怀,莫向西风空诉。lí sāo yī juǎn zhǎng huái,mò xiàng xī fēng kōng sù。
才子无时,美人无对,英雄无路。cái zi wú shí,měi rén wú duì,yīng xióng wú lù。

忆汉月登楼

吴绮

最是阑干高处,望见斜阳烟树。zuì shì lán gàn gāo chù,wàng jiàn xié yáng yān shù。
青山围绕似相留,又倩江声拦住。qīng shān wéi rào shì xiāng liú,yòu qiàn jiāng shēng lán zhù。
也知秋正好,只恐被、黄花催去。yě zhī qiū zhèng hǎo,zhǐ kǒng bèi huáng huā cuī qù。
醉横老眼对西风,曾见兴亡无数。zuì héng lǎo yǎn duì xī fēng,céng jiàn xīng wáng wú shù。

武陵春·江月

吴绮

月照大江流不断,一片好清秋。yuè zhào dà jiāng liú bù duàn,yī piàn hǎo qīng qiū。
摇落江关是处愁,兴客且登楼。yáo luò jiāng guān shì chù chóu,xīng kè qiě dēng lóu。
侧帽参军今已老,那得更风流。cè mào cān jūn jīn yǐ lǎo,nà dé gèng fēng liú。
玉箫憔悴画桥头,莫问旧扬州。yù xiāo qiáo cuì huà qiáo tóu,mò wèn jiù yáng zhōu。

应天长·春思

吴绮

杨花一片飞如雪,鹦鹉睡残花底月。yáng huā yī piàn fēi rú xuě,yīng wǔ shuì cán huā dǐ yuè。
梦还惊,心转怯。mèng hái jīng,xīn zhuǎn qiè。
鼠弄金荷灯穗折。shǔ nòng jīn hé dēng suì zhé。
意中愁,眉上结。yì zhōng chóu,méi shàng jié。
瘦比前春较别。shòu bǐ qián chūn jiào bié。
记取绣罗裙褶,又宽双蛱蝶。jì qǔ xiù luó qún zhě,yòu kuān shuāng jiá dié。

忆萝月秋闺听雨

吴绮

拂罢红珠斗帐,两叶宫眉相向。fú bà hóng zhū dòu zhàng,liǎng yè gōng méi xiāng xiàng。
宝奁频展不成妆,懒照秋来模样。bǎo lián pín zhǎn bù chéng zhuāng,lǎn zhào qiū lái mó yàng。
更头孤雁到,拖带过、雨声一晌。gèng tóu gū yàn dào,tuō dài guò yǔ shēng yī shǎng。
凄凄戚戚是侬心,怨煞败荷残响。qī qī qī qī shì nóng xīn,yuàn shā bài hé cán xiǎng。

木兰花令·咏六月玉兰

吴绮

芰翻风,梅送雨。jì fān fēng,méi sòng yǔ。
几朵琼花惊带暑。jǐ duǒ qióng huā jīng dài shǔ。
沾晏粉,借荀香。zhān yàn fěn,jiè xún xiāng。
汗落九英原是露。hàn luò jiǔ yīng yuán shì lù。
夏将徂,春向住。xià jiāng cú,chūn xiàng zhù。
玉杯擎向瑶台处。yù bēi qíng xiàng yáo tái chù。
云母幛,雪儿歌。yún mǔ zhàng,xuě ér gē。
不数王家珠几树。bù shù wáng jiā zhū jǐ shù。

山花子·灵山池上听雨用李后主韵

吴绮

厌听江声客兴残,西风催送白云间。yàn tīng jiāng shēng kè xīng cán,xī fēng cuī sòng bái yún jiān。
高卧小窗闲,对雨镜休看。gāo wò xiǎo chuāng xián,duì yǔ jìng xiū kàn。
锦石池塘秋潋滟,蕊珠宫殿夜清寒。jǐn shí chí táng qiū liàn yàn,ruǐ zhū gōng diàn yè qīng hán。
梦起偶思前岁事,似长干。mèng qǐ ǒu sī qián suì shì,shì zhǎng gàn。

镜中人梦难成

吴绮

梦难成,声转急。mèng nán chéng,shēng zhuǎn jí。
一夜灯花红湿。yī yè dēng huā hóng shī。
添得春潮几尺,尽是啼痕滴。tiān dé chūn cháo jǐ chǐ,jǐn shì tí hén dī。
处处江山还作客,冷落西泠油壁。chù chù jiāng shān hái zuò kè,lěng luò xī líng yóu bì。
一片痴情消不得,谁使秋娘识。yī piàn chī qíng xiāo bù dé,shuí shǐ qiū niáng shí。

镜中人梦难成

吴绮

绿杨花,乌桕树。lǜ yáng huā,wū jiù shù。
日日门前来去。rì rì mén qián lái qù。
别后浮踪无据,梦绕西陵渡。bié hòu fú zōng wú jù,mèng rào xī líng dù。
是处乱山啼杜宇,黄檗难言心已苦。shì chù luàn shān tí dù yǔ,huáng bò nán yán xīn yǐ kǔ。
疑煞楚云和楚雨,悔被诗情误。yí shā chǔ yún hé chǔ yǔ,huǐ bèi shī qíng wù。

镜中人梦难成

吴绮

凤衔花,鸾舞月。fèng xián huā,luán wǔ yuè。
谁使乌菱莹彻。shuí shǐ wū líng yíng chè。
才到晓霞时节,里面藏娇怯。cái dào xiǎo xiá shí jié,lǐ miàn cáng jiāo qiè。
颊晕霜花眉两叶。jiá yūn shuāng huā méi liǎng yè。
恰与个侬无别。qià yǔ gè nóng wú bié。
侬只让他他让妾,他却无言说。nóng zhǐ ràng tā tā ràng qiè,tā què wú yán shuō。