古诗词

小重山·游壑庵

吴绮

误访西陵油壁车,飘零随落絮、几年华。wù fǎng xī líng yóu bì chē,piāo líng suí luò xù jǐ nián huá。
归来垂柳带霜斜,青衫湿,何处问琵琶。guī lái chuí liǔ dài shuāng xié,qīng shān shī,hé chù wèn pí pá。
别恨正无涯。bié hèn zhèng wú yá。
无端归梦里、又离家。wú duān guī mèng lǐ yòu lí jiā。
五更不睡共梅花。wǔ gèng bù shuì gòng méi huā。
残灯影,一点映红纱。cán dēng yǐng,yī diǎn yìng hóng shā。

吴绮

吴绮(1619~1694) 清代词人。字园次,一字丰南,号绮园,又号听翁。江都(今江苏扬州)人。顺治十一年(1645)贡生、荐授弘文院中书舍人,升兵部主事、武选司员外郎。又任湖州知府,以多风力,尚风节,饶风雅,时人称之为“三风太守“。后失官,再未出仕。 吴绮的作品>>

猜您喜欢

相见欢·劳劳亭

吴绮

离肠未饮先慵。lí cháng wèi yǐn xiān yōng。
小亭中。xiǎo tíng zhōng。
去马、回车两处怎从容。qù mǎ huí chē liǎng chù zěn cóng róng。
山渐隔。shān jiàn gé。
日又夕。rì yòu xī。
泪犹红。lèi yóu hóng。
洒向、绿杨枝上与东风。sǎ xiàng lǜ yáng zhī shàng yǔ dōng fēng。

离亭宴新亭

吴绮

白鹭洲边系马。bái lù zhōu biān xì mǎ。
听得烟钟暮打。tīng dé yān zhōng mù dǎ。
风景不殊重载酒,留得新亭闲话。fēng jǐng bù shū zhòng zài jiǔ,liú dé xīn tíng xián huà。
莫去望神州,那得当年王谢。mò qù wàng shén zhōu,nà dé dāng nián wáng xiè。
天际浦帆如画。tiān jì pǔ fān rú huà。
犹带碧空斜挂。yóu dài bì kōng xié guà。
眼见几番兴废事,老泪不堪重把。yǎn jiàn jǐ fān xīng fèi shì,lǎo lèi bù kān zhòng bǎ。
长令客心悲,听取江边日夜。zhǎng lìng kè xīn bēi,tīng qǔ jiāng biān rì yè。

苏幕遮·幕府山

吴绮

绿杨湾,红蓼渚。lǜ yáng wān,hóng liǎo zhǔ。
下有澄江,五马当时渡。xià yǒu chéng jiāng,wǔ mǎ dāng shí dù。
一马化龙人已去。yī mǎ huà lóng rén yǐ qù。
成败须臾。chéng bài xū yú。
今日何如古。jīn rì hé rú gǔ。
建高牙,鸣画鼓。jiàn gāo yá,míng huà gǔ。
半壁东南,击楫应须汝。bàn bì dōng nán,jī jí yīng xū rǔ。
王谢齐名堪并许。wáng xiè qí míng kān bìng xǔ。
一朝淮淝。yī cháo huái féi。
输与东山谱。shū yǔ dōng shān pǔ。

归国谣·半山亭

吴绮

钟山好。zhōng shān hǎo。
尽日引人青不了。jǐn rì yǐn rén qīng bù le。
办取笋鞋藤帽。bàn qǔ sǔn xié téng mào。
和山相对老。hé shān xiāng duì lǎo。
闲望上方难到。xián wàng shàng fāng nán dào。
任溪云坐绕。rèn xī yún zuò rào。
莫与谢墩厮闹。mò yǔ xiè dūn sī nào。
怕青山冷笑。pà qīng shān lěng xiào。

醉落魄落星冈

吴绮

山空木瘦。shān kōng mù shòu。
飒飒天风吹两袖。sà sà tiān fēng chuī liǎng xiù。
桃花笑客君知否。táo huā xiào kè jūn zhī fǒu。
解下鹴裘。jiě xià shuāng qiú。
春入胡姬手。chūn rù hú jī shǒu。
相逢莫放杯中酒。xiāng féng mò fàng bēi zhōng jiǔ。
浮云富贵吾何有。fú yún fù guì wú hé yǒu。
神仙不是无情叟。shén xiān bù shì wú qíng sǒu。
醉卧垆头。zuì wò lú tóu。
黄鹤还相守。huáng hè hái xiāng shǒu。

临江仙·西浦

吴绮

千树云林漠漠,一泓烟水盈盈。qiān shù yún lín mò mò,yī hóng yān shuǐ yíng yíng。
张郎当日遇娉婷。zhāng láng dāng rì yù pīng tíng。
约留琼简里,愁与玉壶清。yuē liú qióng jiǎn lǐ,chóu yǔ yù hú qīng。
离别宁无薄幸。lí bié níng wú báo xìng。
神仙更是多情。shén xiān gèng shì duō qíng。
一番惆怅泪还倾。yī fān chóu chàng lèi hái qīng。
至今流水绿,犹带佩环声。zhì jīn liú shuǐ lǜ,yóu dài pèi huán shēng。

望江南东山

吴绮

江左地,当日仗彝吾。jiāng zuǒ dì,dāng rì zhàng yí wú。
一局残棋犹未了,床头人报破秦书。yī jú cán qí yóu wèi le,chuáng tóu rén bào pò qín shū。
屐齿更何如。jī chǐ gèng hé rú。
今日里,还是旧苍生。jīn rì lǐ,hái shì jiù cāng shēng。
丝竹何关天下事,林泉空复古人情。sī zhú hé guān tiān xià shì,lín quán kōng fù gǔ rén qíng。
高卧复谁能。gāo wò fù shuí néng。

柳含烟·金城

吴绮

江南路,几回游。jiāng nán lù,jǐ huí yóu。
最恨长堤柳絮,吹来偏向鬓边秋。zuì hèn zhǎng dī liǔ xù,chuī lái piān xiàng bìn biān qiū。
白人头。bái rén tóu。
记得当年曾手植。jì dé dāng nián céng shǒu zhí。
不道长条非昔。bù dào zhǎng tiáo fēi xī。
翻怜杨柳不知愁。fān lián yáng liǔ bù zhī chóu。
更风流。gèng fēng liú。

南柯子·天?

吴绮

揽胜情难厌,登高望不穷。lǎn shèng qíng nán yàn,dēng gāo wàng bù qióng。
丹梯百丈仰晴空。dān tī bǎi zhàng yǎng qíng kōng。
遥见青天影里插双峰。yáo jiàn qīng tiān yǐng lǐ chā shuāng fēng。
长有猿声在,唯传鸟道通。zhǎng yǒu yuán shēng zài,wéi chuán niǎo dào tōng。
夕阳烟海舞苍龙。xī yáng yān hǎi wǔ cāng lóng。
只恐辟支洞口碧云封。zhǐ kǒng pì zhī dòng kǒu bì yún fēng。

小重山·栖霞山

吴绮

江上龙宫锁寂寥。jiāng shàng lóng gōng suǒ jì liáo。
重崖高百尺、倚层霄。zhòng yá gāo bǎi chǐ yǐ céng xiāo。
空传仙草在山椒。kōng chuán xiān cǎo zài shān jiāo。
高人去,何处采灵苗。gāo rén qù,hé chù cǎi líng miáo。
舍宅事迢遥。shě zhái shì tiáo yáo。
空留残碣在、写南朝。kōng liú cán jié zài xiě nán cháo。
白云高处望寒潮。bái yún gāo chù wàng hán cháo。
波声里、烟寺晚钟遥。bō shēng lǐ yān sì wǎn zhōng yáo。

金人捧露盘·钟山

吴绮

看晴峦,从来似蟠龙。kàn qíng luán,cóng lái shì pán lóng。
叹野棠、春尽犹红。tàn yě táng chūn jǐn yóu hóng。
神仙陨泪,茂陵一夜洒秋风。shén xiān yǔn lèi,mào líng yī yè sǎ qiū fēng。
杜鹃遥拜,向何处、月冷青松。dù juān yáo bài,xiàng hé chù yuè lěng qīng sōng。
草堂前,高人去,云空锁,旧游踪。cǎo táng qián,gāo rén qù,yún kōng suǒ,jiù yóu zōng。
叹通天、沈炯难逢。tàn tōng tiān shěn jiǒng nán féng。
金凫玉雁,朝朝鹄立是千峰。jīn fú yù yàn,cháo cháo gǔ lì shì qiān fēng。
门前宫监,尽头白,远说玄宗。mén qián gōng jiān,jǐn tóu bái,yuǎn shuō xuán zōng。

浪淘沙·燕子矶

吴绮

故国乱山围,烟树依稀。gù guó luàn shān wéi,yān shù yī xī。
崖峨片石碧云低。yá é piàn shí bì yún dī。
万里涛声来向晚,卷尽斜晖。wàn lǐ tāo shēng lái xiàng wǎn,juǎn jǐn xié huī。
铁缆绕危矶,欲上还迟。tiě lǎn rào wēi jī,yù shàng hái chí。
西风吹处势如飞。xī fēng chuī chù shì rú fēi。
为恐江东留不住,锁着乌衣。wèi kǒng jiāng dōng liú bù zhù,suǒ zhe wū yī。

清平乐·太湖

吴绮

乱山青接。luàn shān qīng jiē。
黏住吴和越。nián zhù wú hé yuè。
万顷琉璃秋映彻。wàn qǐng liú lí qiū yìng chè。
做作蘋风柳月。zuò zuò píng fēng liǔ yuè。
烟波谁是吾徒。yān bō shuí shì wú tú。
西风吹出鲈鱼。xī fēng chuī chū lú yú。
斜日荡将艇子,醉教桃叶相扶。xié rì dàng jiāng tǐng zi,zuì jiào táo yè xiāng fú。

陇头月伤逝

吴绮

西风过处。xī fēng guò chù。
憔悴了白杨无数。qiáo cuì le bái yáng wú shù。
断草黏云,残花泣月,故人黄土。duàn cǎo nián yún,cán huā qì yuè,gù rén huáng tǔ。
记得雷塘东去。jì dé léi táng dōng qù。
曾见南朝官树。céng jiàn nán cháo guān shù。
萍入歌船,萤飞舞榭,怆然今古。píng rù gē chuán,yíng fēi wǔ xiè,chuàng rán jīn gǔ。

渔家傲·汪园

吴绮

门对琉璃千万顷。mén duì liú lí qiān wàn qǐng。
莺花十亩连幽径。yīng huā shí mǔ lián yōu jìng。
小阁正当花绝顶。xiǎo gé zhèng dāng huā jué dǐng。
青无定。qīng wú dìng。
春山碎叠斜阳影。chūn shān suì dié xié yáng yǐng。
得酒偶忘前日病。dé jiǔ ǒu wàng qián rì bìng。
凭栏又被风吹醒。píng lán yòu bèi fēng chuī xǐng。
挑叶谁人来画艇。tiāo yè shuí rén lái huà tǐng。
深翠冷。shēn cuì lěng。
鸳鸯惊破湖烟暝。yuān yāng jīng pò hú yān míng。