古诗词

佳人

黄淮

静阅光阴惜岁华,低头无语倚窗纱。jìng yuè guāng yīn xī suì huá,dī tóu wú yǔ yǐ chuāng shā。
新愁旧恨风前叶,倦态羞容雨后花。xīn chóu jiù hèn fēng qián yè,juàn tài xiū róng yǔ hòu huā。
吟就白头空自惜,织成锦字向谁夸。yín jiù bái tóu kōng zì xī,zhī chéng jǐn zì xiàng shuí kuā。
早知薄命难终爱,何必生来愿有家。zǎo zhī báo mìng nán zhōng ài,hé bì shēng lái yuàn yǒu jiā。

黄淮

明浙江永嘉人,字宗豫,洪武三十年进士。永乐时,曾与解缙等并直文渊阁,进右春坊大学士。后为汉王高煦所谮,系诏狱十年。洪熙初复官,寻兼武英殿大学士,与杨荣等同掌内制。官终户部尚书。性明果,达于治体,善谳疑狱。有《省愆集》、《黄介庵集》。 黄淮的作品>>

猜您喜欢

写诚短古三章

黄淮

我气如长虹,凝为百炼刚。wǒ qì rú zhǎng hóng,níng wèi bǎi liàn gāng。
化为双宝剑,飞精耀寒芒。huà wèi shuāng bǎo jiàn,fēi jīng yào hán máng。
遏彼南箕舌,万象增辉光。è bǐ nán jī shé,wàn xiàng zēng huī guāng。

丙申秋系回南京经歌风台

黄淮

姬箓既云讫,嬴秦渎天经。jī lù jì yún qì,yíng qín dú tiān jīng。
汉高按剑起,赫然振王灵。hàn gāo àn jiàn qǐ,hè rán zhèn wáng líng。
斩蛇泣神妪,踣项溃楚兵。zhǎn shé qì shén yù,bó xiàng kuì chǔ bīng。
櫜弓事绵蕝,六合清以宁。gāo gōng shì mián jué,liù hé qīng yǐ níng。
扬銮过乡邑,宴会罗簪缨。yáng luán guò xiāng yì,yàn huì luó zān yīng。
酒酣歌大风,气与山岳并。jiǔ hān gē dà fēng,qì yǔ shān yuè bìng。
治安不忘危,卓哉万古程。zhì ān bù wàng wēi,zhuó zāi wàn gǔ chéng。
嗟哉季叶衰,萧墙祸先婴。jiē zāi jì yè shuāi,xiāo qiáng huò xiān yīng。
杂伯有遗憾,王道何由明。zá bó yǒu yí hàn,wáng dào hé yóu míng。
高台临野水,日夕悲风生。gāo tái lín yě shuǐ,rì xī bēi fēng shēng。
断础翳榛莽,荒碑半摧倾。duàn chǔ yì zhēn mǎng,huāng bēi bàn cuī qīng。
舟行不可即,怅望心怦怦。zhōu xíng bù kě jí,chàng wàng xīn pēng pēng。

戊戌正旦

黄淮

二仪运神化,四序递迁易。èr yí yùn shén huà,sì xù dì qiān yì。
岁事复更端,王正启璿历。suì shì fù gèng duān,wáng zhèng qǐ xuán lì。
春阳日以充,品汇各有适。chūn yáng rì yǐ chōng,pǐn huì gè yǒu shì。
而我抱沉疴,支离窘故迹。ér wǒ bào chén kē,zhī lí jiǒng gù jì。
履运亦自庆,省躬抱深惕。lǚ yùn yì zì qìng,shěng gōng bào shēn tì。
矫首望白云,亲庭万里隔。jiǎo shǒu wàng bái yún,qīn tíng wàn lǐ gé。
鹤发映衰颜,莫景桑榆迫。hè fā yìng shuāi yán,mò jǐng sāng yú pò。
矧伊忧患干,云何慰晨夕。shěn yī yōu huàn gàn,yún hé wèi chén xī。
冥观天壤内,物理有常则。míng guān tiān rǎng nèi,wù lǐ yǒu cháng zé。
衰荣更代谢,盈虚互消息。shuāi róng gèng dài xiè,yíng xū hù xiāo xī。
倾否亮有期,守道慎无斁。qīng fǒu liàng yǒu qī,shǒu dào shèn wú yì。

拟古十二首

黄淮

造化毓深仁,消息互来往。zào huà yù shēn rén,xiāo xī hù lái wǎng。
阴凝职敛藏,阳煦滋长养。yīn níng zhí liǎn cáng,yáng xù zī zhǎng yǎng。
终始相为根,于焉昭万象。zhōng shǐ xiāng wèi gēn,yú yān zhāo wàn xiàng。
神圣契天心,德刑遂宣朗。shén shèng qì tiān xīn,dé xíng suì xuān lǎng。
虞廷致钦恤,百世民所仰。yú tíng zhì qīn xù,bǎi shì mín suǒ yǎng。

拟古十二首

黄淮

宝剑埋丰城,斓斑土花碧。bǎo jiàn mái fēng chéng,lán bān tǔ huā bì。
飞精上烛天,红光千万尺。fēi jīng shàng zhú tiān,hóng guāng qiān wàn chǐ。
森然丛棘中,一朝遇卓识。sēn rán cóng jí zhōng,yī cháo yù zhuó shí。
出匣解飞腾,神变良叵测。chū xiá jiě fēi téng,shén biàn liáng pǒ cè。
借问此何如,物理有恒则。jiè wèn cǐ hé rú,wù lǐ yǒu héng zé。

拟古十二首

黄淮

荆璞蕴良质,瑕瑜不相掩。jīng pú yùn liáng zhì,xiá yú bù xiāng yǎn。
珠沈万仞渊,光华亦辉闪。zhū shěn wàn rèn yuān,guāng huá yì huī shǎn。
淑人重名节,跬步恒自检。shū rén zhòng míng jié,kuǐ bù héng zì jiǎn。
内顾苟不亏,悔厉复何慊。nèi gù gǒu bù kuī,huǐ lì fù hé qiàn。
区区墨氏子,徒悲素丝染。qū qū mò shì zi,tú bēi sù sī rǎn。

拟古十二首

黄淮

寅宾启东作,品汇咸昭苏。yín bīn qǐ dōng zuò,pǐn huì xián zhāo sū。
寒谷有冰条,萌蘖何当敷。hán gǔ yǒu bīng tiáo,méng niè hé dāng fū。
所处地自偏,造化功岂殊。suǒ chù dì zì piān,zào huà gōng qǐ shū。
回也陋巷士,傅说版筑徒。huí yě lòu xiàng shì,fù shuō bǎn zhù tú。
穷达安所遇,名与天壤俱。qióng dá ān suǒ yù,míng yǔ tiān rǎng jù。

拟古十二首

黄淮

丱角粗有知,自谓名可期。guàn jiǎo cū yǒu zhī,zì wèi míng kě qī。
出门道未远,车辖已载脂。chū mén dào wèi yuǎn,chē xiá yǐ zài zhī。
力行亮多艰,圣训不我欺。lì xíng liàng duō jiān,shèng xùn bù wǒ qī。
浮云起天末,舒卷任所之。fú yún qǐ tiān mò,shū juǎn rèn suǒ zhī。
可望不可攀,伫立空嗟咨。kě wàng bù kě pān,zhù lì kōng jiē zī。

拟古十二首

黄淮

钻木乃出火,火然木已焦。zuān mù nǎi chū huǒ,huǒ rán mù yǐ jiāo。
掘井须及泉,泉深力转劳。jué jǐng xū jí quán,quán shēn lì zhuǎn láo。
夙志固有违,敢云昧所操。sù zhì gù yǒu wéi,gǎn yún mèi suǒ cāo。
眷彼园中葵,凉风何飘飖。juàn bǐ yuán zhōng kuí,liáng fēng hé piāo yáo。
终始倾太阳,匪伊蓬与蒿。zhōng shǐ qīng tài yáng,fěi yī péng yǔ hāo。

拟古十二首

黄淮

群乌朝出林,薄暮复来归。qún wū cháo chū lín,báo mù fù lái guī。
游子在远方,彷徨竟何依。yóu zi zài yuǎn fāng,páng huáng jìng hé yī。
岂无家室念,况怀返哺私。qǐ wú jiā shì niàn,kuàng huái fǎn bǔ sī。
俯首不敢视,泪下沾裳衣。fǔ shǒu bù gǎn shì,lèi xià zhān shang yī。
人生驹过隙,扰扰将何为。rén shēng jū guò xì,rǎo rǎo jiāng hé wèi。

拟古十二首

黄淮

凉飙振林薄,淅淅吹我裳。liáng biāo zhèn lín báo,xī xī chuī wǒ shang。
素颜日凋谢,缁鬓飒以霜。sù yán rì diāo xiè,zī bìn sà yǐ shuāng。
褰衣步前除,沉忧迫中肠。qiān yī bù qián chú,chén yōu pò zhōng cháng。
饥鹰翻臂鞲,老马悲道傍。jī yīng fān bì gōu,lǎo mǎ bēi dào bàng。
迫矣支遁叟,怀哉田子方。pò yǐ zhī dùn sǒu,huái zāi tián zi fāng。

拟古十二首

黄淮

冶铜铸明镜,弃置生埃尘。yě tóng zhù míng jìng,qì zhì shēng āi chén。
驱车陟远道,颠覆摧双轮。qū chē zhì yuǎn dào,diān fù cuī shuāng lún。
镜尘尚可拭,轮摧尚可易。jìng chén shàng kě shì,lún cuī shàng kě yì。
逝水日东流,颓阳向西夕。shì shuǐ rì dōng liú,tuí yáng xiàng xī xī。
怀哉起遐心,弹我床头琴。huái zāi qǐ xiá xīn,dàn wǒ chuáng tóu qín。

拟古十二首

黄淮

荣辱本枢机,圣谟仰尼父。róng rǔ běn shū jī,shèng mó yǎng ní fù。
贻玷甚白圭,抑诗歌卫武。yí diàn shén bái guī,yì shī gē wèi wǔ。
谔谔良我徒,谝谝岂予伍。è è liáng wǒ tú,pián pián qǐ yǔ wǔ。
调剂靡成饴,运规难就矩。diào jì mí chéng yí,yùn guī nán jiù jǔ。
塞兑戒不虞,于焉绝外侮。sāi duì jiè bù yú,yú yān jué wài wǔ。

拟古十二首

黄淮

耀灵有常度,既中必就昃。yào líng yǒu cháng dù,jì zhōng bì jiù zè。
潢潦一勺多,易涸亦易溢。huáng lǎo yī sháo duō,yì hé yì yì yì。
满损圣所戒,谦撝斯受益。mǎn sǔn shèng suǒ jiè,qiān huī sī shòu yì。
人事纷多岐,失足易沦溺。rén shì fēn duō qí,shī zú yì lún nì。
回视七尺躯,凛焉抱兢惕。huí shì qī chǐ qū,lǐn yān bào jīng tì。

拟古十二首

黄淮

张良从赤松,英名照千古。zhāng liáng cóng chì sōng,yīng míng zhào qiān gǔ。
汾阳誓许国,金章列茅土。fén yáng shì xǔ guó,jīn zhāng liè máo tǔ。
身负间世才,进退皆得所。shēn fù jiān shì cái,jìn tuì jiē dé suǒ。
斥鴳拟鹍鹏,雷门持布鼓。chì yàn nǐ kūn péng,léi mén chí bù gǔ。
且复安其生,无为重劳苦。qiě fù ān qí shēng,wú wèi zhòng láo kǔ。