古诗词

合浦歌为强佑人寿

释今无

青婴池水清而丽,大珰老蚌潜千岁。qīng yīng chí shuǐ qīng ér lì,dà dāng lǎo bàng qián qiān suì。
天涯亭畔岸不枯,珊瑚树上巢翡翠。tiān yá tíng pàn àn bù kū,shān hú shù shàng cháo fěi cuì。
数百年间事亦奇,珠玉无知亦有知。shù bǎi nián jiān shì yì qí,zhū yù wú zhī yì yǒu zhī。
长官意大此珠少,月照珠池波渺渺。zhǎng guān yì dà cǐ zhū shǎo,yuè zhào zhū chí bō miǎo miǎo。
淮夷之蠙独擅名,蓬苇参天铜柱小。huái yí zhī pín dú shàn míng,péng wěi cān tiān tóng zhù xiǎo。
钦州竹马迎偏早,要芟还珠亭上草。qīn zhōu zhú mǎ yíng piān zǎo,yào shān hái zhū tíng shàng cǎo。
孟尝陶弼几时来,一探深渊夸至宝。mèng cháng táo bì jǐ shí lái,yī tàn shēn yuān kuā zhì bǎo。
关西将军颇少年,分竹策马珠池边。guān xī jiāng jūn pǒ shǎo nián,fēn zhú cè mǎ zhū chí biān。
明透之性掩珠光,叱咤左右河海忙。míng tòu zhī xìng yǎn zhū guāng,chì zhà zuǒ yòu hé hǎi máng。
朝餐晚餐萱草根,辕门日静甑生尘。cháo cān wǎn cān xuān cǎo gēn,yuán mén rì jìng zèng shēng chén。
池里珠还千万斛,将军碎之其如粥。chí lǐ zhū hái qiān wàn hú,jiāng jūn suì zhī qí rú zhōu。
地小材大用不尽,闲时把笔娱心目。dì xiǎo cái dà yòng bù jǐn,xián shí bǎ bǐ yú xīn mù。
笔端一落绝惊人,不是颜骨决柳筋。bǐ duān yī luò jué jīng rén,bù shì yán gǔ jué liǔ jīn。
立功归来绣佛前,彩衣五色斑襕鲜。lì gōng guī lái xiù fú qián,cǎi yī wǔ sè bān lán xiān。
至性夙敦过颜闵,几回感我呼高天。zhì xìng sù dūn guò yán mǐn,jǐ huí gǎn wǒ hū gāo tiān。
人生重节乃豪雄,看君坚固昆吾铜。rén shēng zhòng jié nǎi háo xióng,kàn jūn jiān gù kūn wú tóng。
览揆为君说此篇,春风恰好吹华筵。lǎn kuí wèi jūn shuō cǐ piān,chūn fēng qià hǎo chuī huá yán。
烧残银烛渡江来,月高与尔谈深禅。shāo cán yín zhú dù jiāng lái,yuè gāo yǔ ěr tán shēn chán。

释今无

今无(一六三三—一六八一),字阿字。番禺人。本万氏子,年十六,参雷峰函是,得度。十七受坛经,至参明上座因缘,闻猫声,大彻宗旨。监栖贤院务,备诸苦行,得遍阅内外典。十九随函是入庐山,中途寒疾垂死,梦神人导之出世,以钝辞,神授药粒,觉乃苏,自此思如泉涌,通三教,年二十二奉师命只身走沈阳,谒师叔函可,相与唱酬,可亟称之。三年渡辽海,涉琼南而归,备尝艰阻,胸次益潇洒廓落。再依雷峰,一旦豁然。住海幢十二年。清圣祖康熙十二年(一六七三)请藏入北,过山东,闻变,驻锡萧府。十四年回海幢。今无为函是第一法嗣。著有《光宣台全集》。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释今无的作品>>

猜您喜欢

赠演宗鍊师

释今无

云车十亩覆星衣,添脑华池体自肥。yún chē shí mǔ fù xīng yī,tiān nǎo huá chí tǐ zì féi。
一息绵绵天地小,已忘天地早忘机。yī xī mián mián tiān dì xiǎo,yǐ wàng tiān dì zǎo wàng jī。

咏雪

释今无

璇霄又见瑞云开,昨夜寒风带月堆。xuán xiāo yòu jiàn ruì yún kāi,zuó yè hán fēng dài yuè duī。
仙子不知何处去,人间空剩一瑶台。xiān zi bù zhī hé chù qù,rén jiān kōng shèng yī yáo tái。

题腰跕旅店壁

释今无

此意岂当酬日月,乾坤无处寄闲身。cǐ yì qǐ dāng chóu rì yuè,qián kūn wú chù jì xián shēn。
道傍多少虬髯客,尽是区区行路人。dào bàng duō shǎo qiú rán kè,jǐn shì qū qū xíng lù rén。

高唐道中

释今无

淅淅风高不可支,又寻封领买狐狸。xī xī fēng gāo bù kě zhī,yòu xún fēng lǐng mǎi hú lí。
一天白雪悲行客,满口黄沙嚼涷梨。yī tiān bái xuě bēi xíng kè,mǎn kǒu huáng shā jué dōng lí。

走马灯口占

释今无

十年处处见繁华,今日山东更可夸。shí nián chù chù jiàn fán huá,jīn rì shān dōng gèng kě kuā。
剪纸共成双走马,西游三战乱如麻。jiǎn zhǐ gòng chéng shuāng zǒu mǎ,xī yóu sān zhàn luàn rú má。

示方传琮传珏二子

释今无

双璧联翩舞象时,嶷然头角是佳儿。shuāng bì lián piān wǔ xiàng shí,yí rán tóu jiǎo shì jiā ér。
殷勤解出衣珠影,照汝心胸万古奇。yīn qín jiě chū yī zhū yǐng,zhào rǔ xīn xiōng wàn gǔ qí。

示方传琮传珏二子

释今无

家势文章谁得似,长成功业自然优。jiā shì wén zhāng shuí dé shì,zhǎng chéng gōng yè zì rán yōu。
福基更比灵台峻,执笏垂鱼心可求。fú jī gèng bǐ líng tái jùn,zhí hù chuí yú xīn kě qiú。

先博山老祖于天启甲子书予贱名留从容庵壁间已五十年矣佛生老上座于甲寅七月归之于予作此谢之

释今无

多时共住不知名,七十霜螺尚阅经。duō shí gòng zhù bù zhī míng,qī shí shuāng luó shàng yuè jīng。
从此壁间无点画,抬头空阔眼尤清。cóng cǐ bì jiān wú diǎn huà,tái tóu kōng kuò yǎn yóu qīng。

沈恒文今夏抱病病已将绝承佛口亲宣使之更住世作功德长生白业从此霍然阅三日览揆即叙此奉寿

释今无

客居此土家西方,家信今年到此疆。kè jū cǐ tǔ jiā xī fāng,jiā xìn jīn nián dào cǐ jiāng。
金色主人亲口说,长居客舍不须忙。jīn sè zhǔ rén qīn kǒu shuō,zhǎng jū kè shě bù xū máng。

沈恒文今夏抱病病已将绝承佛口亲宣使之更住世作功德长生白业从此霍然阅三日览揆即叙此奉寿

释今无

麒麟阁上名应旧,佛座金屏又特书。qí lín gé shàng míng yīng jiù,fú zuò jīn píng yòu tè shū。
一寺长干光灿烂,蓬莱跨鹤岂能如。yī sì zhǎng gàn guāng càn làn,péng lái kuà hè qǐ néng rú。

酬金其相二首

释今无

白日登高不掩扉,从教塔影送斜晖。bái rì dēng gāo bù yǎn fēi,cóng jiào tǎ yǐng sòng xié huī。
入门遇得英灵子,却怪山僧缓缓归。rù mén yù dé yīng líng zi,què guài shān sēng huǎn huǎn guī。

酬金其相二首

释今无

本来面目不须参,有语酬君错指南。běn lái miàn mù bù xū cān,yǒu yǔ chóu jūn cuò zhǐ nán。
归去城边如踏着,始知秋色已沉酣。guī qù chéng biān rú tà zhe,shǐ zhī qiū sè yǐ chén hān。

祝祠

释今无

七十斑衣鬓未霜,瑶池高晏出霓裳。qī shí bān yī bìn wèi shuāng,yáo chí gāo yàn chū ní shang。
人间乐事如天上,玉臂兰孙酒一双。rén jiān lè shì rú tiān shàng,yù bì lán sūn jiǔ yī shuāng。

祝祠

释今无

彩云千顷鹤千群,杂沓笙璈下界闻。cǎi yún qiān qǐng hè qiān qún,zá dá shēng áo xià jiè wén。
唯有凤城周处士,蟠桃筵与蔡家分。wéi yǒu fèng chéng zhōu chù shì,pán táo yán yǔ cài jiā fēn。

寿王仲锡臬宪

释今无

玉树玲珑古刹栽,寄根高自托蓬莱。yù shù líng lóng gǔ shā zāi,jì gēn gāo zì tuō péng lái。
人间春色长无比,一朵优昙日日开。rén jiān chūn sè zhǎng wú bǐ,yī duǒ yōu tán rì rì kāi。