古诗词

黎子以英州山见贻作供石歌

释今无

峨嵋居士有逸想,声名如山,才华万丈。é méi jū shì yǒu yì xiǎng,shēng míng rú shān,cái huá wàn zhàng。
星芒月角恣幽赏,到处卿云随迭宕。xīng máng yuè jiǎo zì yōu shǎng,dào chù qīng yún suí dié dàng。
观山画水悟流波,胜因惯用无生奖。guān shān huà shuǐ wù liú bō,shèng yīn guàn yòng wú shēng jiǎng。
手撚玉麈探禅窟,金山老宿毫光密。shǒu niǎn yù zhǔ tàn chán kū,jīn shān lǎo sù háo guāng mì。
半偈难消玛瑙杯,一言易变琉璃质。bàn jì nán xiāo mǎ nǎo bēi,yī yán yì biàn liú lí zhì。
补天五色鍊之馀,女娲失手苍龙得。bǔ tiān wǔ sè liàn zhī yú,nǚ wā shī shǒu cāng lóng dé。
珊瑚树底浸逾红,老蚌腹中光篆刻。shān hú shù dǐ jìn yú hóng,lǎo bàng fù zhōng guāng zhuàn kè。
丝文腻理天孙织,波声消歇太湖黑。sī wén nì lǐ tiān sūn zhī,bō shēng xiāo xiē tài hú hēi。
五千年后出人间,光印森罗皆辟易。wǔ qiān nián hòu chū rén jiān,guāng yìn sēn luó jiē pì yì。
居士得之献老禅,金盘擎出烛人天。jū shì dé zhī xiàn lǎo chán,jīn pán qíng chū zhú rén tiān。
珠池玉岭工力拙,八珍安可笑金仙。zhū chí yù lǐng gōng lì zhuō,bā zhēn ān kě xiào jīn xiān。
已矣哉,旧事风流只自传,亲眼不见亦徒然。yǐ yǐ zāi,jiù shì fēng liú zhǐ zì chuán,qīn yǎn bù jiàn yì tú rán。
丈夫志气超千古,华嵩岱霍如浮烟。zhàng fū zhì qì chāo qiān gǔ,huá sōng dài huò rú fú yān。
黄河水源跨万里,一笑直倒昆仑巅。huáng hé shuǐ yuán kuà wàn lǐ,yī xiào zhí dào kūn lún diān。
不欲干情岳,岂肯滞心田。bù yù gàn qíng yuè,qǐ kěn zhì xīn tián。
何况眇小如丘壑,厌立云头看星落。hé kuàng miǎo xiǎo rú qiū hè,yàn lì yún tóu kàn xīng luò。
襄阳伏地未必痴,放诞安知无所托。xiāng yáng fú dì wèi bì chī,fàng dàn ān zhī wú suǒ tuō。
但令此志慕山林,一寸轻埃足寥廓。dàn lìng cǐ zhì mù shān lín,yī cùn qīng āi zú liáo kuò。
君不见当年金谷围虚空,千株玉树金芙蓉。jūn bù jiàn dāng nián jīn gǔ wéi xū kōng,qiān zhū yù shù jīn fú róng。
凤啼深碧梧桐老,莺啭初红二月中。fèng tí shēn bì wú tóng lǎo,yīng zhuàn chū hóng èr yuè zhōng。
月色无光九华燄,冰喉翠管五云乱。yuè sè wú guāng jiǔ huá yàn,bīng hóu cuì guǎn wǔ yún luàn。
黄金有炭不铸人,东门无路遭轻贱。huáng jīn yǒu tàn bù zhù rén,dōng mén wú lù zāo qīng jiàn。
黎子志趣自非常,卓识曾经几回鍊。lí zi zhì qù zì fēi cháng,zhuó shí céng jīng jǐ huí liàn。
入怀雀见霜钩白,观空意笑夷门浅。rù huái què jiàn shuāng gōu bái,guān kōng yì xiào yí mén qiǎn。
贻我云根溢一船,胸中洒落如飞箭。yí wǒ yún gēn yì yī chuán,xiōng zhōng sǎ luò rú fēi jiàn。
洪蒙自此夜钟深,又移往事到如今。hóng méng zì cǐ yè zhōng shēn,yòu yí wǎng shì dào rú jīn。

释今无

今无(一六三三—一六八一),字阿字。番禺人。本万氏子,年十六,参雷峰函是,得度。十七受坛经,至参明上座因缘,闻猫声,大彻宗旨。监栖贤院务,备诸苦行,得遍阅内外典。十九随函是入庐山,中途寒疾垂死,梦神人导之出世,以钝辞,神授药粒,觉乃苏,自此思如泉涌,通三教,年二十二奉师命只身走沈阳,谒师叔函可,相与唱酬,可亟称之。三年渡辽海,涉琼南而归,备尝艰阻,胸次益潇洒廓落。再依雷峰,一旦豁然。住海幢十二年。清圣祖康熙十二年(一六七三)请藏入北,过山东,闻变,驻锡萧府。十四年回海幢。今无为函是第一法嗣。著有《光宣台全集》。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释今无的作品>>

猜您喜欢

辽海舟中

释今无

船内然孤灯,船外飞细雨。chuán nèi rán gū dēng,chuán wài fēi xì yǔ。
默坐数浪声,回头见苍鼠。mò zuò shù làng shēng,huí tóu jiàn cāng shǔ。

辽海舟中

释今无

掩却船上窗,莫使入月光。yǎn què chuán shàng chuāng,mò shǐ rù yuè guāng。
月入风亦入,我无破衣裳。yuè rù fēng yì rù,wǒ wú pò yī shang。

辽海舟中

释今无

白首弄船翁,夜入莫向水。bái shǒu nòng chuán wēng,yè rù mò xiàng shuǐ。
须臾海月来,明珠应有泪。xū yú hǎi yuè lái,míng zhū yīng yǒu lèi。

辽海舟中

释今无

苍鼠莫穿板,有粟自可食。cāng shǔ mò chuān bǎn,yǒu sù zì kě shí。
微声祸之枢,人心安可测。wēi shēng huò zhī shū,rén xīn ān kě cè。

辽海舟中

释今无

浪击冯夷鼓,舟行神女风。làng jī féng yí gǔ,zhōu xíng shén nǚ fēng。
一夜几千里,犹在月明中。yī yè jǐ qiān lǐ,yóu zài yuè míng zhōng。

辽海舟中

释今无

海日大如斗,海月大如盘。hǎi rì dà rú dòu,hǎi yuè dà rú pán。
谁识海上心,谁为海上言。shuí shí hǎi shàng xīn,shuí wèi hǎi shàng yán。

辽海舟中

释今无

独鹤破云来,其声甚悲婉。dú hè pò yún lái,qí shēng shén bēi wǎn。
相将欲近蓬,又被北风转。xiāng jiāng yù jìn péng,yòu bèi běi fēng zhuǎn。

辽海舟中

释今无

借问同舟客,云是孤竹人。jiè wèn tóng zhōu kè,yún shì gū zhú rén。
与语多感激,家近二士坟。yǔ yǔ duō gǎn jī,jiā jìn èr shì fén。

辽海舟中

释今无

黑风吹船艕,莫堕罗刹国。hēi fēng chuī chuán bàng,mò duò luó shā guó。
微躯不足云,寸心未有托。wēi qū bù zú yún,cùn xīn wèi yǒu tuō。

辽海舟中

释今无

盥手掬海水,未洗已成冰。guàn shǒu jū hǎi shuǐ,wèi xǐ yǐ chéng bīng。
当时黄花戍,频年不解兵。dāng shí huáng huā shù,pín nián bù jiě bīng。

辽海舟中

释今无

水国无真梦,乾坤有至寒。shuǐ guó wú zhēn mèng,qián kūn yǒu zhì hán。
辽阳深雪路,回首月中看。liáo yáng shēn xuě lù,huí shǒu yuè zhōng kàn。

辽海舟中

释今无

边声尽入海,舟子殊未知。biān shēng jǐn rù hǎi,zhōu zi shū wèi zhī。
携板坐船头,对月歌竹枝。xié bǎn zuò chuán tóu,duì yuè gē zhú zhī。

辽海舟中

释今无

有客为我言,此是菊花岛。yǒu kè wèi wǒ yán,cǐ shì jú huā dǎo。
已卧三十年,山中采碧草。yǐ wò sān shí nián,shān zhōng cǎi bì cǎo。

辽海舟中

释今无

物高势必危,人欲乃不小。wù gāo shì bì wēi,rén yù nǎi bù xiǎo。
网罟遍山川,机心及鱼鸟。wǎng gǔ biàn shān chuān,jī xīn jí yú niǎo。

辽海舟中

释今无

前念不必问,后念所当谨。qián niàn bù bì wèn,hòu niàn suǒ dāng jǐn。
前念如后念,君心乃朝槿。qián niàn rú hòu niàn,jūn xīn nǎi cháo jǐn。