古诗词

飓风歌

释今无

天定喜兮天或怒,蚩蚩那得识其故。tiān dìng xǐ xī tiān huò nù,chī chī nà dé shí qí gù。
珠江千顷软琉璃,招招利涉人争渡。zhū jiāng qiān qǐng ruǎn liú lí,zhāo zhāo lì shè rén zhēng dù。
阴霾倏忽收日月,天地惨澹失云路。yīn mái shū hū shōu rì yuè,tiān dì cǎn dàn shī yún lù。
风师河伯皆颠狂,各驱部类恣奋强。fēng shī hé bó jiē diān kuáng,gè qū bù lèi zì fèn qiáng。
雨龙带海朝玉皇,汇撮天河添霔滂。yǔ lóng dài hǎi cháo yù huáng,huì cuō tiān hé tiān zhù pāng。
风轮旋转更飙猛,拉折地轴破天纲。fēng lún xuán zhuǎn gèng biāo měng,lā zhé dì zhóu pò tiān gāng。
六鳌缩项项肤裂,三山箕碎沉岌嶪。liù áo suō xiàng xiàng fū liè,sān shān jī suì chén jí yè。
邓林一夜尽飞空,狖号猿啼声间切。dèng lín yī yè jǐn fēi kōng,yòu hào yuán tí shēng jiān qiè。
可怜数里散穷檐,大块噫气一时咽。kě lián shù lǐ sàn qióng yán,dà kuài yī qì yī shí yàn。
兵来贼去多苦辛,亦喜踪迹顿磨灭。bīng lái zéi qù duō kǔ xīn,yì xǐ zōng jì dùn mó miè。
海幢寺向珠水湄,香灯寥落草离离。hǎi chuáng sì xiàng zhū shuǐ méi,xiāng dēng liáo luò cǎo lí lí。
贼过仲春如水洗,愁来九夏复风吹。zéi guò zhòng chūn rú shuǐ xǐ,chóu lái jiǔ xià fù fēng chuī。
飓风吹兮卷水入,珠玑百斛侵人湿。jù fēng chuī xī juǎn shuǐ rù,zhū jī bǎi hú qīn rén shī。
轰雷不救屋宇倾,空园只抱瓜芋泣。hōng léi bù jiù wū yǔ qīng,kōng yuán zhǐ bào guā yù qì。
行僧粗莽难守饥,持钵不得心魂疲。xíng sēng cū mǎng nán shǒu jī,chí bō bù dé xīn hún pí。
食指三千徒落落,冷黔数座苦漓漓。shí zhǐ sān qiān tú luò luò,lěng qián shù zuò kǔ lí lí。
豆苗枯瘦禾苗死,欲走咫尺阻乱离。dòu miáo kū shòu hé miáo sǐ,yù zǒu zhǐ chǐ zǔ luàn lí。
分同黎庶遭劫运,事事不敢怨疮痍。fēn tóng lí shù zāo jié yùn,shì shì bù gǎn yuàn chuāng yí。
更愿还吹十日风,白骨撑拄偿天公。gèng yuàn hái chuī shí rì fēng,bái gǔ chēng zhǔ cháng tiān gōng。

释今无

今无(一六三三—一六八一),字阿字。番禺人。本万氏子,年十六,参雷峰函是,得度。十七受坛经,至参明上座因缘,闻猫声,大彻宗旨。监栖贤院务,备诸苦行,得遍阅内外典。十九随函是入庐山,中途寒疾垂死,梦神人导之出世,以钝辞,神授药粒,觉乃苏,自此思如泉涌,通三教,年二十二奉师命只身走沈阳,谒师叔函可,相与唱酬,可亟称之。三年渡辽海,涉琼南而归,备尝艰阻,胸次益潇洒廓落。再依雷峰,一旦豁然。住海幢十二年。清圣祖康熙十二年(一六七三)请藏入北,过山东,闻变,驻锡萧府。十四年回海幢。今无为函是第一法嗣。著有《光宣台全集》。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释今无的作品>>

猜您喜欢

赠王默庵明府

释今无

击案同君水一杯,爱君住劫贯风雷。jī àn tóng jūn shuǐ yī bēi,ài jūn zhù jié guàn fēng léi。
分明一纸悲秋赋,只当长歌读几回。fēn míng yī zhǐ bēi qiū fù,zhǐ dāng zhǎng gē dú jǐ huí。

赠王默庵明府

释今无

黄金台畔倚仙人,万里风云入眼新。huáng jīn tái pàn yǐ xiān rén,wàn lǐ fēng yún rù yǎn xīn。
为报绨袍问秋扇,可须还掩马头尘。wèi bào tí páo wèn qiū shàn,kě xū hái yǎn mǎ tóu chén。

赠王默庵明府

释今无

应须泼墨写霜条,青玉琅琅欲压霄。yīng xū pō mò xiě shuāng tiáo,qīng yù láng láng yù yā xiāo。
学得十年行脚意,如王气宇未全消。xué dé shí nián xíng jiǎo yì,rú wáng qì yǔ wèi quán xiāo。

赠曾仪文相士

释今无

诸根鼻舌吾无取,牝牡骊黄君更精。zhū gēn bí shé wú wú qǔ,pìn mǔ lí huáng jūn gèng jīng。
两眼何曾逃两眼,龙楼空自煞分明。liǎng yǎn hé céng táo liǎng yǎn,lóng lóu kōng zì shā fēn míng。

赠曾仪文相士

释今无

叔服如今又姓曾,金椎玉枕辨尤能。shū fú rú jīn yòu xìng céng,jīn chuí yù zhěn biàn yóu néng。
多君摘理无言处,嘿领丹梯最上层。duō jūn zhāi lǐ wú yán chù,hēi lǐng dān tī zuì shàng céng。

题雪竹赠人

释今无

罗浮遍岭自离披,葛令丹砂炼熟时。luó fú biàn lǐng zì lí pī,gé lìng dān shā liàn shú shí。
长得筼筜千万斛,雪深应有凤凰知。zhǎng dé yún dāng qiān wàn hú,xuě shēn yīng yǒu fèng huáng zhī。

题雪竹赠人

释今无

虚心节节自玲珑,松柏何曾独耐风。xū xīn jié jié zì líng lóng,sōng bǎi hé céng dú nài fēng。
一线月纶照深雪,与君长在月明中。yī xiàn yuè lún zhào shēn xuě,yǔ jūn zhǎng zài yuè míng zhōng。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

峰头午夜气冥冥,春树千年万壑平。fēng tóu wǔ yè qì míng míng,chūn shù qiān nián wàn hè píng。
远瀑飞奔当杪下,一回听胜百回听。yuǎn pù fēi bēn dāng miǎo xià,yī huí tīng shèng bǎi huí tīng。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

吟猿歇后万风收,默对禅心彻夜流。yín yuán xiē hòu wàn fēng shōu,mò duì chán xīn chè yè liú。
即使锦堂千岁在,也应歌舞罢秦楼。jí shǐ jǐn táng qiān suì zài,yě yīng gē wǔ bà qín lóu。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

不寻归路失人间,灵鹤文鸾任往还。bù xún guī lù shī rén jiān,líng hè wén luán rèn wǎng hái。
一自葛洪烹药后,更无人听此声闲。yī zì gé hóng pēng yào hòu,gèng wú rén tīng cǐ shēng xián。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

梅花庄上眼先明,若个人当绝壑行。méi huā zhuāng shàng yǎn xiān míng,ruò gè rén dāng jué hè xíng。
借问昆仑高几许,昆仑高亦少人听。jiè wèn kūn lún gāo jǐ xǔ,kūn lún gāo yì shǎo rén tīng。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

漫撒珍珠落绮罗,如今金谷恐无多。màn sā zhēn zhū luò qǐ luó,rú jīn jīn gǔ kǒng wú duō。
天边若得同流水,牛女经秋莫渡河。tiān biān ruò dé tóng liú shuǐ,niú nǚ jīng qiū mò dù hé。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

五色文禽出洞来,七金山上版图开。wǔ sè wén qín chū dòng lái,qī jīn shān shàng bǎn tú kāi。
秦皇汉武虚劳甚,错听昆明有劫灰。qín huáng hàn wǔ xū láo shén,cuò tīng kūn míng yǒu jié huī。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

一片桃花失武陵,避秦人已足嚣声。yī piàn táo huā shī wǔ líng,bì qín rén yǐ zú xiāo shēng。
不须赊月洞庭上,利涉如今满洞庭。bù xū shē yuè dòng tíng shàng,lì shè rú jīn mǎn dòng tíng。

罗浮飞云顶午夜听泉

释今无

纵使神仙听亦难,难将此意与人看。zòng shǐ shén xiān tīng yì nán,nán jiāng cǐ yì yǔ rén kàn。
可怜易水无端甚,忽为荆轲万古寒。kě lián yì shuǐ wú duān shén,hū wèi jīng kē wàn gǔ hán。