古诗词

次韵杨孟载早春见寄

高启

雪后西园韭初剪,流澌晚动春塘浅。xuě hòu xī yuán jiǔ chū jiǎn,liú sī wǎn dòng chūn táng qiǎn。
闭门有客抱深愁,久不题诗砚生藓。bì mén yǒu kè bào shēn chóu,jiǔ bù tí shī yàn shēng xiǎn。
风尘健儿夸得意,独坐寂寥谁所遣。fēng chén jiàn ér kuā dé yì,dú zuò jì liáo shuí suǒ qiǎn。
应缘少学与时违,不习弓刀诵文典。yīng yuán shǎo xué yǔ shí wéi,bù xí gōng dāo sòng wén diǎn。
城中物贵市门静,好事犹能具杯脔。chéng zhōng wù guì shì mén jìng,hǎo shì yóu néng jù bēi luán。
琴堂朝夕共清欢,举白频浮不容免。qín táng cháo xī gòng qīng huān,jǔ bái pín fú bù róng miǎn。
铃驺已游宾客醉,深夜垣扉罢扃楗。líng zōu yǐ yóu bīn kè zuì,shēn yè yuán fēi bà jiōng jiàn。
一灯留照对床谈,沸鼎松声烹绿荈。yī dēng liú zhào duì chuáng tán,fèi dǐng sōng shēng pēng lǜ chuǎn。
五更上马子先去,拥被独眠窗日茕。wǔ gèng shàng mǎ zi xiān qù,yōng bèi dú mián chuāng rì qióng。
起闻啼鸟忽兴发,欲往江边云隔牴。qǐ wén tí niǎo hū xīng fā,yù wǎng jiāng biān yún gé dǐ。
人家旧燕尽巢林,草满长洲绝游辇。rén jiā jiù yàn jǐn cháo lín,cǎo mǎn zhǎng zhōu jué yóu niǎn。
春耕咫尺阻归计,野水自流闲浍畎。chūn gēng zhǐ chǐ zǔ guī jì,yě shuǐ zì liú xián huì quǎn。
吾乡繁华天下稀,花柳村村随步转。wú xiāng fán huá tiān xià xī,huā liǔ cūn cūn suí bù zhuǎn。
久闻离乱今始见,烟火高低变烽燹。jiǔ wén lí luàn jīn shǐ jiàn,yān huǒ gāo dī biàn fēng xiǎn。
登临吹笛散群羌,此事空嗟千古鲜。dēng lín chuī dí sàn qún qiāng,cǐ shì kōng jiē qiān gǔ xiān。
朝来风雨况凄黯,雨湿城头旗不展。cháo lái fēng yǔ kuàng qī àn,yǔ shī chéng tóu qí bù zhǎn。
邻里冲泥备役夫,县官不召怜疲喘。lín lǐ chōng ní bèi yì fū,xiàn guān bù zhào lián pí chuǎn。
安居且复俟时宁,出岂无能非退卷。ān jū qiě fù qí shí níng,chū qǐ wú néng fēi tuì juǎn。
范庄红杏几株在,好待开时同折撚。fàn zhuāng hóng xìng jǐ zhū zài,hǎo dài kāi shí tóng zhé niǎn。
对花忧患不须言,剩唤一杯供脚软。duì huā yōu huàn bù xū yán,shèng huàn yī bēi gōng jiǎo ruǎn。
高启

高启

高启(1336-1373)汉族,江苏苏州人,元末明初著名诗人,与杨基、张羽、徐贲被誉为“吴中四杰”,当时论者把他们比作“明初四杰”,又与王行等号“北郭十友”。字季迪,号槎轩,平江路(明改苏州府)长洲县(今江苏省苏州市)人;洪武初,以荐参修《元史》,授翰林院国史编修官,受命教授诸王。擢户部右侍郎。苏州知府魏观在张士诚宫址改修府治,获罪被诛。高启曾为之作《上梁文》,有“龙蟠虎踞”四字,被疑为歌颂张士诚,连坐腰斩。有《高太史大全集》、《凫藻集》等。 高启的作品>>

猜您喜欢

晚晴远眺

高启

楚天无物不堪诗,登眺唯愁动远思。chǔ tiān wú wù bù kān shī,dēng tiào wéi chóu dòng yuǎn sī。
秋树江山人别后,夕阳楼阁雨晴时。qiū shù jiāng shān rén bié hòu,xī yáng lóu gé yǔ qíng shí。

寄徐记室

高启

惆怅江东日暮云,我来君去苦离群。chóu chàng jiāng dōng rì mù yún,wǒ lái jūn qù kǔ lí qún。
不知此日君思我,还似当时我忆君。bù zhī cǐ rì jūn sī wǒ,hái shì dāng shí wǒ yì jūn。

寄家书

高启

底事乡书累日修,路长唯恐有沉浮。dǐ shì xiāng shū lèi rì xiū,lù zhǎng wéi kǒng yǒu chén fú。
还忧得到家添忆,不敢多言客里愁。hái yōu dé dào jiā tiān yì,bù gǎn duō yán kè lǐ chóu。

闻人唱吴歌

高启

楚人不解听吴歌,我独灯前感慨多。chǔ rén bù jiě tīng wú gē,wǒ dú dēng qián gǎn kǎi duō。
记得通波亭下路,画船归去雨鸣荷。jì dé tōng bō tíng xià lù,huà chuán guī qù yǔ míng hé。

雨中过山

高启

春云晻霭涧奔浑,风雨行人过一村。chūn yún àn ǎi jiàn bēn hún,fēng yǔ xíng rén guò yī cūn。
不似家山深竹里,乳鸠啼午未开门。bù shì jiā shān shēn zhú lǐ,rǔ jiū tí wǔ wèi kāi mén。

题画

高启

落日青山影在沙,镜湖波净过荷花。luò rì qīng shān yǐng zài shā,jìng hú bō jìng guò hé huā。
云间树底参差屋,借问谁家是贺家?yún jiān shù dǐ cān chà wū,jiè wèn shuí jiā shì hè jiā?

得故人书知未入京因寄

高启

曾约春深到凤台,君今不到只书来。céng yuē chūn shēn dào fèng tái,jūn jīn bù dào zhǐ shū lái。
满椷离恨床头放,一度相思一展开。mǎn jiān lí hèn chuáng tóu fàng,yī dù xiāng sī yī zhǎn kāi。

题王翰林所藏画兰

高启

春到怀王旧渚宫,沙棠舟去水烟空。chūn dào huái wáng jiù zhǔ gōng,shā táng zhōu qù shuǐ yān kōng。
孤丛不有幽香发,应没江边百草中。gū cóng bù yǒu yōu xiāng fā,yīng méi jiāng biān bǎi cǎo zhōng。

不见花

高启

看花无计作闲身,尘土余杭暗度春。kàn huā wú jì zuò xián shēn,chén tǔ yú háng àn dù chūn。
不见花开莫惆怅,花飞还得免愁人。bù jiàn huā kāi mò chóu chàng,huā fēi hái dé miǎn chóu rén。

寒食逢杜贤良饮

高启

杨柳无烟江水长,邻家风雨杏饧香。yáng liǔ wú yān jiāng shuǐ zhǎng,lín jiā fēng yǔ xìng táng xiāng。
逢君共把金陵酒,忙却今朝在异乡。féng jūn gòng bǎ jīn líng jiǔ,máng què jīn cháo zài yì xiāng。

风雨早朝

高启

漏屋鸡鸣起湿烟,蹇驴难借强朝天。lòu wū jī míng qǐ shī yān,jiǎn lǘ nán jiè qiáng cháo tiān。
却思春水江南岸,闲听篷声卧钓船。què sī chūn shuǐ jiāng nán àn,xián tīng péng shēng wò diào chuán。

读韦苏州诗

高启

扫阁焚香昼卷帷,绿槐疏雨夏初时。sǎo gé fén xiāng zhòu juǎn wéi,lǜ huái shū yǔ xià chū shí。
客忧何物能消遣,一帙苏州刺史诗。kè yōu hé wù néng xiāo qiǎn,yī zhì sū zhōu cì shǐ shī。

晚过青溪

高启

王谢池台两岸空,水禽争哢夕阳中。wáng xiè chí tái liǎng àn kōng,shuǐ qín zhēng lòng xī yáng zhōng。
丽华妖血流难尽,化作荷花别样红。lì huá yāo xuè liú nán jǐn,huà zuò hé huā bié yàng hóng。

黄荃子母兔

高启

阳坡日暖眼迷离,芳草春眠对两儿。yáng pō rì nuǎn yǎn mí lí,fāng cǎo chūn mián duì liǎng ér。
谁道姮娥曾作伴,广寒孤宿已多时。shuí dào héng é céng zuò bàn,guǎng hán gū sù yǐ duō shí。

西园即事

高启

绿池芳草满晴波,春色都从雨里过。lǜ chí fāng cǎo mǎn qíng bō,chūn sè dōu cóng yǔ lǐ guò。
知是邻家花落尽,菜畦今日蝶来多。zhī shì lín jiā huā luò jǐn,cài qí jīn rì dié lái duō。