古诗词

赠金华隐者

高启

我闻名山洞府三十六,一一灵迹纪真箓。wǒ wén míng shān dòng fǔ sān shí liù,yī yī líng jì jì zhēn lù。
金华秀出向东南,远胜阳明与勾曲。jīn huá xiù chū xiàng dōng nán,yuǎn shèng yáng míng yǔ gōu qū。
楼台缥缈开烟霞,天帝赐与神仙家。lóu tái piāo miǎo kāi yān xiá,tiān dì cì yǔ shén xiān jiā。
灵源有路不可入,但见几片流出云中花。líng yuán yǒu lù bù kě rù,dàn jiàn jǐ piàn liú chū yún zhōng huā。
子房之师赤松子,三千年前亦居此。zi fáng zhī shī chì sōng zi,sān qiān nián qián yì jū cǐ。
飞行恍惚谁解寻,漫说至今犹不死。fēi xíng huǎng hū shuí jiě xún,màn shuō zhì jīn yóu bù sǐ。
松花酒熟何处游,瑶草自绿春岩幽。sōng huā jiǔ shú hé chù yóu,yáo cǎo zì lǜ chūn yán yōu。
群羊卧地散如石,老鹿耕田驯似牛。qún yáng wò dì sàn rú shí,lǎo lù gēng tián xùn shì niú。
闻有隐君子,乃是学仙者。wén yǒu yǐn jūn zi,nǎi shì xué xiān zhě。
自从入山中,不曾到山下。zì cóng rù shān zhōng,bù céng dào shān xià。
世人莫知其姓名,以山呼之不敢轻。shì rén mò zhī qí xìng míng,yǐ shān hū zhī bù gǎn qīng。
樵夫忽见苦未识,识疑便是黄初平。qiáo fū hū jiàn kǔ wèi shí,shí yí biàn shì huáng chū píng。
嗟我胡为在尘网,远望高峰若天壤。jiē wǒ hú wèi zài chén wǎng,yuǎn wàng gāo fēng ruò tiān rǎng。
茯苓夜煮倘许飧,铁杖来敲石门响。fú líng yè zhǔ tǎng xǔ sūn,tiě zhàng lái qiāo shí mén xiǎng。
高启

高启

高启(1336-1373)汉族,江苏苏州人,元末明初著名诗人,与杨基、张羽、徐贲被誉为“吴中四杰”,当时论者把他们比作“明初四杰”,又与王行等号“北郭十友”。字季迪,号槎轩,平江路(明改苏州府)长洲县(今江苏省苏州市)人;洪武初,以荐参修《元史》,授翰林院国史编修官,受命教授诸王。擢户部右侍郎。苏州知府魏观在张士诚宫址改修府治,获罪被诛。高启曾为之作《上梁文》,有“龙蟠虎踞”四字,被疑为歌颂张士诚,连坐腰斩。有《高太史大全集》、《凫藻集》等。 高启的作品>>

猜您喜欢

五坞山五首飞泉坞

高启

色映溪沉沉,秋云生夕阴。sè yìng xī chén chén,qiū yún shēng xī yīn。
无限楚山意,鹤鸣风满林。wú xiàn chǔ shān yì,hè míng fēng mǎn lín。

五坞山五首飞泉坞

高启

遥闻丹霞坞,中有餐霞者。yáo wén dān xiá wù,zhōng yǒu cān xiá zhě。
绛彩发朝朝,还同赤城下。jiàng cǎi fā cháo cháo,hái tóng chì chéng xià。

五坞山五首飞泉坞

高启

云开见山家,云合失山路。yún kāi jiàn shān jiā,yún hé shī shān lù。
闻语知有人,欲寻已迷误。wén yǔ zhī yǒu rén,yù xún yǐ mí wù。

千人石

高启

池上无陀石,千人列坐曾。chí shàng wú tuó shí,qiān rén liè zuò céng。
如今趺夜月,唯有一山僧。rú jīn fū yè yuè,wéi yǒu yī shān sēng。

师子林十二咏师子峰

高启

风生百兽低,欲吼空山夜。fēng shēng bǎi shòu dī,yù hǒu kōng shān yè。
疑是天目岩,飞来此山下。yí shì tiān mù yán,fēi lái cǐ shān xià。

师子林十二咏师子峰

高启

演漾弄晴晖,江山秋敛霏。yǎn yàng nòng qíng huī,jiāng shān qiū liǎn fēi。
我吟康乐句,日暮澹忘归。wǒ yín kāng lè jù,rì mù dàn wàng guī。

师子林十二咏师子峰

高启

堂前参未退,立到雪深时。táng qián cān wèi tuì,lì dào xuě shēn shí。
一夜山中冷,无人只自知。yī yè shān zhōng lěng,wú rén zhǐ zì zhī。

师子林十二咏师子峰

高启

夕卧白云合,朝起白云开。xī wò bái yún hé,cháo qǐ bái yún kāi。
惟有心长在,不随云去来。wéi yǒu xīn zhǎng zài,bù suí yún qù lái。

师子林十二咏师子峰

高启

问春何处来,春来在何许?wèn chūn hé chù lái,chūn lái zài hé xǔ?
月堕花不言,幽禽自相语。yuè duò huā bù yán,yōu qín zì xiāng yǔ。

师子林十二咏师子峰

高启

清阴护燕几,中有忘言客。qīng yīn hù yàn jǐ,zhōng yǒu wàng yán kè。
人来问不应,笑指庭前柏。rén lái wèn bù yīng,xiào zhǐ tíng qián bǎi。

师子林十二咏师子峰

高启

一镜寒光定,微风吹不波。yī jìng hán guāng dìng,wēi fēng chuī bù bō。
更除荷芰影,放取月明多。gèng chú hé jì yǐng,fàng qǔ yuè míng duō。

师子林十二咏师子峰

高启

圆甃夏生冰,光涵数星冷。yuán zhòu xià shēng bīng,guāng hán shù xīng lěng。
窗有定中僧,休牵辘轳绠。chuāng yǒu dìng zhōng sēng,xiū qiān lù lú gěng。

师子林十二咏师子峰

高启

翠雨落经床,林鸠午鸣后。cuì yǔ luò jīng chuáng,lín jiū wǔ míng hòu。
笋出恐人来,编篱遮谷口。sǔn chū kǒng rén lái,biān lí zhē gǔ kǒu。

师子林十二咏师子峰

高启

初看卧波影,应恐雨崇朝。chū kàn wò bō yǐng,yīng kǒng yǔ chóng cháo。
过涧寻师去,端如度石桥。guò jiàn xún shī qù,duān rú dù shí qiáo。

师子林十二咏师子峰

高启

浑沌复轮囷,全无斧凿纹。hún dùn fù lún qūn,quán wú fǔ záo wén。
门临五湖水,坐纳四山云。mén lín wǔ hú shuǐ,zuò nà sì shān yún。