古诗词

读周谏议用馨诗集漫赋长歌行

谢榛

安陆城西,渔船夹岸灯明灭,晚集枫林,郢人巴人半优劣。ān lù chéng xī,yú chuán jiā àn dēng míng miè,wǎn jí fēng lín,yǐng rén bā rén bàn yōu liè。
解佩亭前水尚流,仙蛾不见风景别。jiě pèi tíng qián shuǐ shàng liú,xiān é bù jiàn fēng jǐng bié。
欲访还丹妙术学延年,入悟何当问老禅。yù fǎng hái dān miào shù xué yán nián,rù wù hé dāng wèn lǎo chán。
宛如箭射昆仑直透出,声落星宿海波荡九天。wǎn rú jiàn shè kūn lún zhí tòu chū,shēng luò xīng sù hǎi bō dàng jiǔ tiān。
捶碎须弥为平地,下开混沌别创万国分山川。chuí suì xū mí wèi píng dì,xià kāi hùn dùn bié chuàng wàn guó fēn shān chuān。
寓言谁超庄列上,古来多少大宗匠。yù yán shuí chāo zhuāng liè shàng,gǔ lái duō shǎo dà zōng jiàng。
太远莫令失归宿,至玄更得高气象。tài yuǎn mò lìng shī guī sù,zhì xuán gèng dé gāo qì xiàng。
气象非凡人所瞻,淡然细味水晶盐。qì xiàng fēi fán rén suǒ zhān,dàn rán xì wèi shuǐ jīng yán。
梅梢夜挂西楼月,沆瀣常餐不下帘。méi shāo yè guà xī lóu yuè,hàng xiè cháng cān bù xià lián。
隔帘冰雪清神思,阳春自歌写胸次。gé lián bīng xuě qīng shén sī,yáng chūn zì gē xiě xiōng cì。
深宵忽散珠玉光,为收诗草开箧笥。shēn xiāo hū sàn zhū yù guāng,wèi shōu shī cǎo kāi qiè sì。
楚客调同和者多,旋沽帝城腊酒宁辞醉。chǔ kè diào tóng hé zhě duō,xuán gū dì chéng là jiǔ níng cí zuì。
紫微下与琐闼邻,圣代应知不负人。zǐ wēi xià yǔ suǒ tà lín,shèng dài yīng zhī bù fù rén。
人间风雨隔朝列,海中日月容波臣。rén jiān fēng yǔ gé cháo liè,hǎi zhōng rì yuè róng bō chén。
汉江东逝自不尽,蛟龙作伴待时振。hàn jiāng dōng shì zì bù jǐn,jiāo lóng zuò bàn dài shí zhèn。
倒翻铁网拔出珊瑚根,丛根赤色长含润。dào fān tiě wǎng bá chū shān hú gēn,cóng gēn chì sè zhǎng hán rùn。
了此上乘何处谈,华岳峰头共坐烟岚千万仞。le cǐ shàng chéng hé chù tán,huá yuè fēng tóu gòng zuò yān lán qiān wàn rèn。

谢榛

谢榛(1495~1575)明代布衣诗人。字茂秦,号四溟山人、脱屣山人,山东临清人。十六岁时作乐府商调,流传颇广,后折节读书,刻意为歌诗,以声律有闻于时。嘉靖间,挟诗卷游京师,与李攀龙、王世贞等结诗社,为“后七子”之一,倡导为诗摹拟盛唐,主张“选李杜十四家之最者,熟读之以夺神气,歌咏之以求声调,玩味之以裒精华。”后为李攀龙排斥,削名“七子”之外,客游诸藩王间,以布衣终其身。其诗以律句绝句见长,功力深厚,句响字稳,著有《四溟集》、《四溟诗话》。 谢榛的作品>>

猜您喜欢

宿山店值雨

谢榛

邺中三十秋,未识太行路。yè zhōng sān shí qiū,wèi shí tài xíng lù。
我来风雨多,无乃山灵妒。wǒ lái fēng yǔ duō,wú nǎi shān líng dù。

登楼

谢榛

朝亦登此楼,暮亦登此楼。cháo yì dēng cǐ lóu,mù yì dēng cǐ lóu。
白云千里色,不是故山秋。bái yún qiān lǐ sè,bù shì gù shān qiū。

东园秋怀

谢榛

地僻有长松,鹤闲非短翮。dì pì yǒu zhǎng sōng,hè xián fēi duǎn hé。
落落丈夫心,白头几人识。luò luò zhàng fū xīn,bái tóu jǐ rén shí。

东园秋怀

谢榛

天寒闻落木,叶叶是乡愁。tiān hán wén luò mù,yè yè shì xiāng chóu。
敲窗作风雨,不减去年秋。qiāo chuāng zuò fēng yǔ,bù jiǎn qù nián qiū。

闻雁

谢榛

少年闻雁声,老年闻雁声。shǎo nián wén yàn shēng,lǎo nián wén yàn shēng。
乡心无老少,何处最关情。xiāng xīn wú lǎo shǎo,hé chù zuì guān qíng。

东园春感

谢榛

西郭复东园,寻芳结伴少。xī guō fù dōng yuán,xún fāng jié bàn shǎo。
何处不感怀,春风几黄鸟。hé chù bù gǎn huái,chūn fēng jǐ huáng niǎo。

东园春感

谢榛

春草青犹短,牵愁尔许长。chūn cǎo qīng yóu duǎn,qiān chóu ěr xǔ zhǎng。
天涯白首客,独立几斜阳。tiān yá bái shǒu kè,dú lì jǐ xié yáng。

狼村

谢榛

曾参回胜母,墨翟避朝歌。céng cān huí shèng mǔ,mò dí bì cháo gē。
无限功名子,狼村日暮过。wú xiàn gōng míng zi,láng cūn rì mù guò。

春闺

谢榛

阿郎久不归,春夜旷兰室。ā láng jiǔ bù guī,chūn yè kuàng lán shì。
月在荼蘼西,含情理瑶瑟。yuè zài tú mí xī,hán qíng lǐ yáo sè。

秋闺

谢榛

目极江天远,秋霜下白蘋。mù jí jiāng tiān yuǎn,qiū shuāng xià bái píng。
可怜南去雁,不为倚楼人。kě lián nán qù yàn,bù wèi yǐ lóu rén。

秋闺

谢榛

月缺偏多感,月圆翻自悲。yuè quē piān duō gǎn,yuè yuán fān zì bēi。
君看几圆缺,不异在家时。jūn kàn jǐ yuán quē,bù yì zài jiā shí。

秋闺

谢榛

寒蛩兼夜雨,并作枕边愁。hán qióng jiān yè yǔ,bìng zuò zhěn biān chóu。
天涯有苦乐,两地一般秋。tiān yá yǒu kǔ lè,liǎng dì yī bān qiū。

秋闺

谢榛

无风落叶迟,有风落叶疾。wú fēng luò yè chí,yǒu fēng luò yè jí。
秋声时有无,宁同郎在日。qiū shēng shí yǒu wú,níng tóng láng zài rì。

玉阶怨

谢榛

夜色冷深宫,丽人眠复起。yè sè lěng shēn gōng,lì rén mián fù qǐ。
风生绿桂枝,月落银塘水。fēng shēng lǜ guì zhī,yuè luò yín táng shuǐ。

题席浒北书亭

谢榛

白白野云暮,青青阶草春。bái bái yě yún mù,qīng qīng jiē cǎo chūn。
小亭闲日月,谁问著书人。xiǎo tíng xián rì yuè,shuí wèn zhù shū rén。