古诗词

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

常言春候悦,及此凛生威。cháng yán chūn hòu yuè,jí cǐ lǐn shēng wēi。
碧汉收空肃,疏星拱极微。bì hàn shōu kōng sù,shū xīng gǒng jí wēi。
月能怀己洁,雪亦感知希。yuè néng huái jǐ jié,xuě yì gǎn zhī xī。
声臭两俱寂,精华五夜飞。shēng chòu liǎng jù jì,jīng huá wǔ yè fēi。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

十二夜中宵风雨如晦梦回口占

郭之奇

厌见鱼龙舞,愁从蛱蝶翩。yàn jiàn yú lóng wǔ,chóu cóng jiá dié piān。
笙歌归篥管,云幕掩秋千。shēng gē guī lì guǎn,yún mù yǎn qiū qiān。
虽遇良宵景,应知乐事偏。suī yù liáng xiāo jǐng,yīng zhī lè shì piān。
张鳌谁共赏,立马自相传。zhāng áo shuí gòng shǎng,lì mǎ zì xiāng chuán。
万户销星彩,千门避火延。wàn hù xiāo xīng cǎi,qiān mén bì huǒ yán。
斋场临瓦砾,法鼓竞喧阗。zhāi chǎng lín wǎ lì,fǎ gǔ jìng xuān tián。
碧落方虚冷,勾芒或徙迁。bì luò fāng xū lěng,gōu máng huò xǐ qiān。
人间俱寂寞,羁馆合沉绵。rén jiān jù jì mò,jī guǎn hé chén mián。
难贳烘春酒,兼无买月钱。nán shì hōng chūn jiǔ,jiān wú mǎi yuè qián。
不须灯久照,翻畏影侵眠。bù xū dēng jiǔ zhào,fān wèi yǐng qīn mián。
梦入华胥远,神依疑阙旋。mèng rù huá xū yuǎn,shén yī yí quē xuán。
忽疑开九阖,犹许揖群仙。hū yí kāi jiǔ hé,yóu xǔ yī qún xiān。
长跽为天问,支颐令我还。zhǎng jì wèi tiān wèn,zhī yí lìng wǒ hái。
惊魂回枕上,风雨正潇然。jīng hún huí zhěn shàng,fēng yǔ zhèng xiāo rán。

十五早半雨半雪及暮阴寒特甚

郭之奇

寒意重添设,阳和尽取回。hán yì zhòng tiān shè,yáng hé jǐn qǔ huí。
无人吹暖谷,何处想春台。wú rén chuī nuǎn gǔ,hé chù xiǎng chūn tái。
苦值三阴压,时招六出来。kǔ zhí sān yīn yā,shí zhāo liù chū lái。
雨丝仍是雪,霜片总非梅。yǔ sī réng shì xuě,shuāng piàn zǒng fēi méi。
所叹莺难至,安知蛰跂开。suǒ tàn yīng nán zhì,ān zhī zhé qí kāi。
暗风穿薄纸,微火变馀灰。àn fēng chuān báo zhǐ,wēi huǒ biàn yú huī。
暮色催严冷,灯花温晕煤。mù sè cuī yán lěng,dēng huā wēn yūn méi。
空闻街鼓竞,谁许踏歌陪。kōng wén jiē gǔ jìng,shuí xǔ tà gē péi。
守白生虚室,观玄出道胎。shǒu bái shēng xū shì,guān xuán chū dào tāi。
窗前盈紫气,门外任青苔。chuāng qián yíng zǐ qì,mén wài rèn qīng tái。

元夕三五非雨即风天上人间应同寂寂

郭之奇

嫦娥真老大,丛桂久参差。cháng é zhēn lǎo dà,cóng guì jiǔ cān chà。
百道流苏掩,千重密幕遮。bǎi dào liú sū yǎn,qiān zhòng mì mù zhē。
羞观鳌背彩,懒放兔身华。xiū guān áo bèi cǎi,lǎn fàng tù shēn huá。
虚府长凄寂,人间自远遐。xū fǔ zhǎng qī jì,rén jiān zì yuǎn xiá。
星毬依毳幄,箫管杂悲笳。xīng qiú yī cuì wò,xiāo guǎn zá bēi jiā。
惨淡渔阳捶,迷离羯鼓夸。cǎn dàn yú yáng chuí,mí lí jié gǔ kuā。
馀声空促耳,烟景漫催花。yú shēng kōng cù ěr,yān jǐng màn cuī huā。
困雨挑妆晕,欹风柳带斜。kùn yǔ tiāo zhuāng yūn,yī fēng liǔ dài xié。
阑珊灯火散,凄断暗香赊。lán shān dēng huǒ sàn,qī duàn àn xiāng shē。
忍睡销良夜,恐烦春梦哗。rěn shuì xiāo liáng yè,kǒng fán chūn mèng huā。

取桃花一枝插瓶酬以二十韵

郭之奇

谁使幽栖日,能分天外春。shuí shǐ yōu qī rì,néng fēn tiān wài chūn。
倾城应有待,入室那无因。qīng chéng yīng yǒu dài,rù shì nà wú yīn。
江叶终迎献,溪花久忆晨。jiāng yè zhōng yíng xiàn,xī huā jiǔ yì chén。
销红迷远路,洗绿愧芳津。xiāo hóng mí yuǎn lù,xǐ lǜ kuì fāng jīn。
相映门何在,求源洞几沦。xiāng yìng mén hé zài,qiú yuán dòng jǐ lún。
尚留馀态惹,肯俟落英频。shàng liú yú tài rě,kěn qí luò yīng pín。
折柳迟同调,寻梅偶得邻。zhé liǔ chí tóng diào,xún méi ǒu dé lín。
遥从千树艳,独取一枝新。yáo cóng qiān shù yàn,dú qǔ yī zhī xīn。
预敛烟光色,全收世俗尘。yù liǎn yān guāng sè,quán shōu shì sú chén。
含情多未发,小喜忽横陈。hán qíng duō wèi fā,xiǎo xǐ hū héng chén。
活影谁堪捉,残愁自可匀。huó yǐng shuí kān zhuō,cán chóu zì kě yún。
轻匀浮粉面,细点薄胭唇。qīng yún fú fěn miàn,xì diǎn báo yān chún。
巧倩非关笑,低蛾漫学颦。qiǎo qiàn fēi guān xiào,dī é màn xué pín。
倚怀初似怯,移眼乍疑嗔。yǐ huái chū shì qiè,yí yǎn zhà yí chēn。
永令游蜂隔,姑容梦蝶亲。yǒng lìng yóu fēng gé,gū róng mèng dié qīn。
明窗供赏叹,素几出精神。míng chuāng gōng shǎng tàn,sù jǐ chū jīng shén。
幸免封姨妒,甘依君子贫。xìng miǎn fēng yí dù,gān yī jūn zi pín。
苗条诸意满,宁淡寸心真。miáo tiáo zhū yì mǎn,níng dàn cùn xīn zhēn。
求友来斯物,离群莫怨人。qiú yǒu lái sī wù,lí qún mò yuàn rén。
便宜生死共,岂但悴荣均。biàn yí shēng sǐ gòng,qǐ dàn cuì róng jūn。

煦日微昭青春奋遽见乎前山

郭之奇

青山谁点注,颇忆化工劳。qīng shān shuí diǎn zhù,pǒ yì huà gōng láo。
夜雨终宵浥,朝风竟日搔。yè yǔ zhōng xiāo yì,cháo fēng jìng rì sāo。
飞烟千岫折,洒液万峰韬。fēi yān qiān xiù zhé,sǎ yè wàn fēng tāo。
能使光华远,良由气格高。néng shǐ guāng huá yuǎn,liáng yóu qì gé gāo。
星岩舒异彩,月洞洗清毫。xīng yán shū yì cǎi,yuè dòng xǐ qīng háo。
阴黝初回湎,阳和始散醪。yīn yǒu chū huí miǎn,yáng hé shǐ sàn láo。
鬅鬙遥髻合,娭眇细眉绸。péng sēng yáo jì hé,āi miǎo xì méi chóu。
贮雾依微翠,驱云向葛轇。zhù wù yī wēi cuì,qū yún xiàng gé jiāo。
芳林滋润甲,碧草动霜毛。fāng lín zī rùn jiǎ,bì cǎo dòng shuāng máo。
平楚方摇色,冥凌几浃膏。píng chǔ fāng yáo sè,míng líng jǐ jiā gāo。
闻香思在谷,被径想渐皋。wén xiāng sī zài gǔ,bèi jìng xiǎng jiàn gāo。
自得幽怀许,翻惊世眼遭。zì dé yōu huái xǔ,fān jīng shì yǎn zāo。
相看如有素,玄对每难褒。xiāng kàn rú yǒu sù,xuán duì měi nán bāo。
目极伤心处,羁人正读骚。mù jí shāng xīn chù,jī rén zhèng dú sāo。

握中上人语录漫题三首

郭之奇

九流三教日相从,南北分源岂二宗。jiǔ liú sān jiào rì xiāng cóng,nán běi fēn yuán qǐ èr zōng。
舌上花生珠蕊现,心头火灭玉毫封。shé shàng huā shēng zhū ruǐ xiàn,xīn tóu huǒ miè yù háo fēng。
云间何必存鸡犬,天外由来有象龙。yún jiān hé bì cún jī quǎn,tiān wài yóu lái yǒu xiàng lóng。
更向真如全觉地,肯依窠臼竞时锋。gèng xiàng zhēn rú quán jué dì,kěn yī kē jiù jìng shí fēng。

握中上人语录漫题三首

郭之奇

一串尼珠出上方,千重彼岸费津梁。yī chuàn ní zhū chū shàng fāng,qiān zhòng bǐ àn fèi jīn liáng。
填坑塞窦功才满,拯溺苏焚意若创。tián kēng sāi dòu gōng cái mǎn,zhěng nì sū fén yì ruò chuàng。
便许空花随地落,忍教沙界实田荒。biàn xǔ kōng huā suí dì luò,rěn jiào shā jiè shí tián huāng。
从兹遍洒诸天露,速止人间六月霜。cóng zī biàn sǎ zhū tiān lù,sù zhǐ rén jiān liù yuè shuāng。

握中上人语录漫题三首

郭之奇

天籁仍烦地籁驱,今人日向古人呼。tiān lài réng fán dì lài qū,jīn rén rì xiàng gǔ rén hū。
有皆全有无还有,无到真无有亦无。yǒu jiē quán yǒu wú hái yǒu,wú dào zhēn wú yǒu yì wú。
非色非空非孰在,是心是佛是谁俱。fēi sè fēi kōng fēi shú zài,shì xīn shì fú shì shuí jù。
千言莫羡函关紫,一苇长留面壁图。qiān yán mò xiàn hán guān zǐ,yī wěi zhǎng liú miàn bì tú。

春风欲半李花尽白聊取一枝为桃增艳二首

郭之奇

李花白尽避桃嗔,春使妖红禁学颦。lǐ huā bái jǐn bì táo chēn,chūn shǐ yāo hóng jìn xué pín。
雨后寒轻香自软,日中烟细粉初匀。yǔ hòu hán qīng xiāng zì ruǎn,rì zhōng yān xì fěn chū yún。
凄清影弄霜华旧,潋滟枝迎天气新。qī qīng yǐng nòng shuāng huá jiù,liàn yàn zhī yíng tiān qì xīn。
寄语娇棠休更揉,当年素面果何人。jì yǔ jiāo táng xiū gèng róu,dāng nián sù miàn guǒ hé rén。

春风欲半李花尽白聊取一枝为桃增艳二首

郭之奇

一片霜菲为我留,不须妆点溷清幽。yī piàn shuāng fēi wèi wǒ liú,bù xū zhuāng diǎn hùn qīng yōu。
与桃相倚应同好,遣柳斜飞定独愁。yǔ táo xiāng yǐ yīng tóng hǎo,qiǎn liǔ xié fēi dìng dú chóu。
彩笔输他珠蕊艳,纸窗拚却玉颜羞。cǎi bǐ shū tā zhū ruǐ yàn,zhǐ chuāng pàn què yù yán xiū。
尚馀无数伤春语,未忍花前尽索搜。shàng yú wú shù shāng chūn yǔ,wèi rěn huā qián jǐn suǒ sōu。

瓶花已悴不忍遽掷诗以送之

郭之奇

瓶花荣悴尔何思,非雨非风欲怨谁。píng huā róng cuì ěr hé sī,fēi yǔ fēi fēng yù yuàn shuí。
纵使人幽常独对,若为春远又群离。zòng shǐ rén yōu cháng dú duì,ruò wèi chūn yuǎn yòu qún lí。
愁如洗马临江日,容比三闾步泽时。chóu rú xǐ mǎ lín jiāng rì,róng bǐ sān lǘ bù zé shí。
一样韶光俱浪掷,无情有恨莫相疑。yī yàng sháo guāng jù làng zhì,wú qíng yǒu hèn mò xiāng yí。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

天上有物乎,吾不得而乞。tiān shàng yǒu wù hū,wú bù dé ér qǐ。
天上有人乎,吾不得而亲。tiān shàng yǒu rén hū,wú bù dé ér qīn。
虚微仿佛,视之乃沕。xū wēi fǎng fú,shì zhī nǎi mì。
抱一存真,强名曰神。bào yī cún zhēn,qiáng míng yuē shén。
犹橐犹籥,风卷云郁。yóu tuó yóu yuè,fēng juǎn yún yù。
天地不仁,刍狗是刜。tiān dì bù rén,chú gǒu shì fú。
和光同尘,众妙维新。hé guāng tóng chén,zhòng miào wéi xīn。
圣人不仁,后身外身。shèng rén bù rén,hòu shēn wài shēn。
外身而身存,身存而物宾。wài shēn ér shēn cún,shēn cún ér wù bīn。
吾不知谁子,以天物为臣。wú bù zhī shuí zi,yǐ tiān wù wèi chén。
金玉何足守,美善何足珍。jīn yù hé zú shǒu,měi shàn hé zú zhēn。
有名之毋见,无名之始沦。yǒu míng zhī wú jiàn,wú míng zhī shǐ lún。
非见亦非沦,玄玄万古屯。fēi jiàn yì fēi lún,xuán xuán wàn gǔ tún。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

圣人不为目,人目乃圣腹。shèng rén bù wèi mù,rén mù nǎi shèng fù。
人目灿如金,圣腹浑如玉。rén mù càn rú jīn,shèng fù hún rú yù。
天物自芸芸,吾以观其复。tiān wù zì yún yún,wú yǐ guān qí fù。
有者虽并作,无者终守笃。yǒu zhě suī bìng zuò,wú zhě zhōng shǒu dǔ。
人生行世间,如车三十辐。rén shēng xíng shì jiān,rú chē sān shí fú。
有之以为轮,无之以为毂。yǒu zhī yǐ wèi lún,wú zhī yǐ wèi gǔ。
为吾有身,大患相亲。wèi wú yǒu shēn,dà huàn xiāng qīn。
及吾无身,何患可邻。jí wú wú shēn,hé huàn kě lín。
身何可罔,宠辱休仗。shēn hé kě wǎng,chǒng rǔ xiū zhàng。
无象之象,是谓惚恍。wú xiàng zhī xiàng,shì wèi hū huǎng。
曰夷曰希,强名曰微。yuē yí yuē xī,qiáng míng yuē wēi。
三者为一,妙玄乃归。sān zhě wèi yī,miào xuán nǎi guī。
深不可卜,以归神谷。shēn bù kě bo,yǐ guī shén gǔ。
得此勿盈,敦兮若朴。dé cǐ wù yíng,dūn xī ruò pǔ。
绝学无忧,弃智寡欲。jué xué wú yōu,qì zhì guǎ yù。
以为文不足,故令有所属。yǐ wèi wén bù zú,gù lìng yǒu suǒ shǔ。
众人皆有馀,惟我存故夙。zhòng rén jiē yǒu yú,wéi wǒ cún gù sù。
春台与众登,食毋真吾独。chūn tái yǔ zhòng dēng,shí wú zhēn wú dú。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

风雨非天质,清宁讵可溢。fēng yǔ fēi tiān zhì,qīng níng jù kě yì。
况复骤与飘,何以能终日。kuàng fù zhòu yǔ piāo,hé yǐ néng zhōng rì。
人心良亦然,失者同于失。rén xīn liáng yì rán,shī zhě tóng yú shī。
馀食苟相矜,赘行难自黜。yú shí gǒu xiāng jīn,zhuì xíng nán zì chù。
惟圣法天,天与道匹。wéi shèng fǎ tiān,tiān yǔ dào pǐ。
孔德之容,既安且密。kǒng dé zhī róng,jì ān qiě mì。
有物混成,其中窈谧。yǒu wù hùn chéng,qí zhōng yǎo mì。
四大群游,众甫胥昵。sì dà qún yóu,zhòng fǔ xū nì。
行绝马车,止非宫室。xíng jué mǎ chē,zhǐ fēi gōng shì。
开无关键,解无绳繂。kāi wú guān jiàn,jiě wú shéng lǜ。
知三守三,去三抱一。zhī sān shǒu sān,qù sān bào yī。
吾不知其名,自然之道毕。wú bù zhī qí míng,zì rán zhī dào bì。
奈何叔季人,强为蜮中虱。nài hé shū jì rén,qiáng wèi yù zhōng shī。
始执躁轻心,究归奢泰术。shǐ zhí zào qīng xīn,jiū guī shē tài shù。
神器走虚空,强为遭呵叱。shén qì zǒu xū kōng,qiáng wèi zāo hē chì。
安知天下毋,已先天地出。ān zhī tiān xià wú,yǐ xiān tiān dì chū。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

能为万物宾,天下安敢臣。néng wèi wàn wù bīn,tiān xià ān gǎn chén。
奈何不祥器,而称君子人。nài hé bù xiáng qì,ér chēng jūn zi rén。
以兵强天下,荆棘满其身。yǐ bīng qiáng tiān xià,jīng jí mǎn qí shēn。
胜人虽有力,杀人人岂亲。shèng rén suī yǒu lì,shā rén rén qǐ qīn。
将欲亲之,必与之邻。jiāng yù qīn zhī,bì yǔ zhī lín。
将欲邻之,必使其均。jiāng yù lín zhī,bì shǐ qí jūn。
将欲均之,必与同贫。jiāng yù jūn zhī,bì yǔ tóng pín。
无争之宝,时解众颦。wú zhēng zhī bǎo,shí jiě zhòng pín。
无名之璞,我将独珍。wú míng zhī pú,wǒ jiāng dú zhēn。
天之大象,与世俱屯。tiān zhī dà xiàng,yǔ shì jù tún。
国之利器,非我得陈。guó zhī lì qì,fēi wǒ dé chén。
天大王大,宜子宜民。tiān dà wáng dà,yí zi yí mín。
王与天合,如露如春。wáng yǔ tiān hé,rú lù rú chūn。
天下之性,如车有轮。tiān xià zhī xìng,rú chē yǒu lún。
知足知止,非义非仁。zhī zú zhī zhǐ,fēi yì fēi rén。
无为无欲,谁喜谁嗔。wú wèi wú yù,shuí xǐ shuí chēn。
无为而物归,天下何可违。wú wèi ér wù guī,tiān xià hé kě wéi。
无欲而人静,天下终自定。wú yù ér rén jìng,tiān xià zhōng zì dìng。