古诗词

有感

郭之奇

十年玄尚白,知我自寥寥。shí nián xuán shàng bái,zhī wǒ zì liáo liáo。
养拙诗书际,藏身礼乐朝。yǎng zhuō shī shū jì,cáng shēn lǐ lè cháo。
何心皋北近,每叹指南遥。hé xīn gāo běi jìn,měi tàn zhǐ nán yáo。
此意含终古,时人那可料。cǐ yì hán zhōng gǔ,shí rén nà kě liào。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

忠信薄于礼,道德如追蠡。zhōng xìn báo yú lǐ,dào dé rú zhuī lí。
将除愚乱因,应向薄华洗。jiāng chú yú luàn yīn,yīng xiàng báo huá xǐ。
万有生于无,万无归一柢。wàn yǒu shēng yú wú,wàn wú guī yī dǐ。
昔之得一者,仁义犹稊米。xī zhī dé yī zhě,rén yì yóu tí mǐ。
侯王孤寡身,玉石藏真体。hóu wáng gū guǎ shēn,yù shí cáng zhēn tǐ。
道隐无名,德至无声。dào yǐn wú míng,dé zhì wú shēng。
若昧若谷,乃冲乃盈。ruò mèi ruò gǔ,nǎi chōng nǎi yíng。
冲气为和,万物以成。chōng qì wèi hé,wàn wù yǐ chéng。
知足之足,无寡无倾。zhī zú zhī zú,wú guǎ wú qīng。
牖窥天见,郊却马鸣。yǒu kuī tiān jiàn,jiāo què mǎ míng。
损之又损,无为无行。sǔn zhī yòu sǔn,wú wèi wú xíng。
百姓之心,圣人之情。bǎi xìng zhī xīn,shèng rén zhī qíng。
民注耳目,圣浑聪明。mín zhù ěr mù,shèng hún cōng míng。
十三生死地,出死而入生。shí sān shēng sǐ dì,chū sǐ ér rù shēng。
死生犹断绝,何况辱与荣。sǐ shēng yóu duàn jué,hé kuàng rǔ yǔ róng。
前之大笑者,毋为乱首惊。qián zhī dà xiào zhě,wú wèi luàn shǒu jīng。
夫惟道德贞,以为天下正。fū wéi dào dé zhēn,yǐ wèi tiān xià zhèng。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

天下多忌讳,首尾一身畏。tiān xià duō jì huì,shǒu wěi yī shēn wèi。
民人多技巧,奢淫终日炒。mín rén duō jì qiǎo,shē yín zhōng rì chǎo。
利器转相夸,国家同怨嗟。lì qì zhuǎn xiāng kuā,guó jiā tóng yuàn jiē。
禁之以法令,盗贼持柯柄。jìn zhī yǐ fǎ lìng,dào zéi chí kē bǐng。
使我介然知,所戒惟施为。shǐ wǒ jiè rán zhī,suǒ jiè wéi shī wèi。
大道甚夷,而民好径。dà dào shén yí,ér mín hǎo jìng。
好之在下,犹不可胜。hǎo zhī zài xià,yóu bù kě shèng。
好之自我,民胡不应。hǎo zhī zì wǒ,mín hú bù yīng。
必也其圣,无欲乃净。bì yě qí shèng,wú yù nǎi jìng。
生之畜之,万物所命。shēng zhī chù zhī,wàn wù suǒ mìng。
塞之闭之,光而不映。sāi zhī bì zhī,guāng ér bù yìng。
修之于身,天下以定。xiū zhī yú shēn,tiān xià yǐ dìng。
比于赤子,以柔握劲。bǐ yú chì zi,yǐ róu wò jìn。
至精至和,卒如本性。zhì jīng zhì hé,zú rú běn xìng。
是谓玄同,亲疏孰竞。shì wèi xuán tóng,qīn shū shú jìng。
闷闷醇醇,不可歌咏。mèn mèn chún chún,bù kě gē yǒng。
吾将从其后,与民相左右。wú jiāng cóng qí hòu,yǔ mín xiāng zuǒ yòu。
根长而蒂久,能取复能守。gēn zhǎng ér dì jiǔ,néng qǔ fù néng shǒu。
嗟兹家国母,是曰乾坤友。jiē zī jiā guó mǔ,shì yuē qián kūn yǒu。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

治国如烹鲜,取下日趋渊。zhì guó rú pēng xiān,qǔ xià rì qū yuān。
治大如烹小,流下时归沼。zhì dà rú pēng xiǎo,liú xià shí guī zhǎo。
两不相伤,其德乃长。liǎng bù xiāng shāng,qí dé nǎi zhǎng。
神鬼洋洋,降之百祥。shén guǐ yáng yáng,jiàng zhī bǎi xiáng。
两得所欲,其道乃笃。liǎng dé suǒ yù,qí dào nǎi dǔ。
牝牡相浴,其人似玉。pìn mǔ xiāng yù,qí rén shì yù。
拱璧虽宝,不如此道。gǒng bì suī bǎo,bù rú cǐ dào。
道维物奥,人宜德保。dào wéi wù ào,rén yí dé bǎo。
累土毫末,九层合抱。lèi tǔ háo mò,jiǔ céng hé bào。
千里之行,足下非早。qiān lǐ zhī xíng,zú xià fēi zǎo。
为大于细,图难于易。wèi dà yú xì,tú nán yú yì。
无为无味,乃无难事。wú wèi wú wèi,nǎi wú nán shì。
修己以安,尧舜犹难。xiū jǐ yǐ ān,yáo shùn yóu nán。
圣人无难,慈以胜残。shèng rén wú nán,cí yǐ shèng cán。
慈故能勇,勇而不踊。cí gù néng yǒng,yǒng ér bù yǒng。
执无兵捧,行无敌恐。zhí wú bīng pěng,xíng wú dí kǒng。
下以用人,虽敌可亲。xià yǐ yòng rén,suī dí kě qīn。
先人后身,万国皆臣。xiān rén hòu shēn,wàn guó jiē chén。
三宝惟吾把,不敢为先者。sān bǎo wéi wú bǎ,bù gǎn wèi xiān zhě。
百谷之王海,以其善下也。bǎi gǔ zhī wáng hǎi,yǐ qí shàn xià yě。

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

使民复结绳,老死不相陵。shǐ mín fù jié shéng,lǎo sǐ bù xiāng líng。
甲兵无所用,舟车无所乘。jiǎ bīng wú suǒ yòng,zhōu chē wú suǒ chéng。
使民复畏威,不言而自归。shǐ mín fù wèi wēi,bù yán ér zì guī。
吾言甚易知,知者亦何希。wú yán shén yì zhī,zhī zhě yì hé xī。
不知知病,不病乃圣。bù zhī zhī bìng,bù bìng nǎi shèng。
圣人不病,民莫不敬。shèng rén bù bìng,mín mò bù jìng。
不争而胜,不召而应。bù zhēng ér shèng,bù zhào ér yīng。
天之所亘,民胡不定。tiān zhī suǒ gèn,mín hú bù dìng。
天网恢恢,天道日回。tiān wǎng huī huī,tiān dào rì huí。
抑高举下,损去益来。yì gāo jǔ xià,sǔn qù yì lái。
有馀不足,既覆始培。yǒu yú bù zú,jì fù shǐ péi。
圣人胎之,使世皆孩。shèng rén tāi zhī,shǐ shì jiē hái。
以柔胜刚,以弱胜强。yǐ róu shèng gāng,yǐ ruò shèng qiáng。
处下曷殃,损馀曷伤。chù xià hé yāng,sǔn yú hé shāng。
受其不祥,为天下王。shòu qí bù xiáng,wèi tiān xià wáng。
执契司方,为天古皇。zhí qì sī fāng,wèi tiān gǔ huáng。
毋为大匠斫,以劳血指握。wú wèi dà jiàng zhuó,yǐ láo xuè zhǐ wò。
道本无名璞,人心方寸觉。dào běn wú míng pú,rén xīn fāng cùn jué。
五千牛背言,一画庖牺学。wǔ qiān niú bèi yán,yī huà páo xī xué。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

鹏背几千里大,鹪巢只一枝深。péng bèi jǐ qiān lǐ dà,jiāo cháo zhǐ yī zhī shēn。
赋形虽有殊质,取智终无异心。fù xíng suī yǒu shū zhì,qǔ zhì zhōng wú yì xīn。
姑射神肌似雪,宋人龟手酬金。gū shè shén jī shì xuě,sòng rén guī shǒu chóu jīn。
寄言匏落之子,莫向尘糠苦寻。jì yán páo luò zhī zi,mò xiàng chén kāng kǔ xún。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

此身此物齐归,儒墨空劳是非。cǐ shēn cǐ wù qí guī,rú mò kōng láo shì fēi。
罔两无形孰待,蝶蝴有梦相依。wǎng liǎng wú xíng shú dài,dié hú yǒu mèng xiāng yī。
鷇音人语时错,地籁天倪日微。kòu yīn rén yǔ shí cuò,dì lài tiān ní rì wēi。
生死百年易惑,成亏一事难违。shēng sǐ bǎi nián yì huò,chéng kuī yī shì nán wéi。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

吾生亦有其涯,可以全年则佳。wú shēng yì yǒu qí yá,kě yǐ quán nián zé jiā。
偏刖存神外足,庖丁满志归怀。piān yuè cún shén wài zú,páo dīng mǎn zhì guī huái。
解悬释系情得,出笼辞樊意谐。jiě xuán shì xì qíng dé,chū lóng cí fán yì xié。
且看传薪续火,应知养气添柴。qiě kàn chuán xīn xù huǒ,yīng zhī yǎng qì tiān chái。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

人间世久沉沉,不可奈何若今。rén jiān shì jiǔ chén chén,bù kě nài hé ruò jīn。
行卫三徒曷免,使齐两患谁禁。xíng wèi sān tú hé miǎn,shǐ qí liǎng huàn shuí jìn。
观螳每畏当辙,养虎须知怒心。guān táng měi wèi dāng zhé,yǎng hǔ xū zhī nù xīn。
栎社千年诟厉,楚狂尽日歌吟。lì shè qiān nián gòu lì,chǔ kuáng jǐn rì gē yín。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

分国谁知少足,全人每视忘情。fēn guó shuí zhī shǎo zú,quán rén měi shì wàng qíng。
楚肝越胆随付,道貌天形自成。chǔ gān yuè dǎn suí fù,dào mào tiān xíng zì chéng。
吟树瞑梧曷苦,支离大瘿休惊。yín shù míng wú hé kǔ,zhī lí dà yǐng xiū jīng。
异同将使俱化,坚白何须更鸣。yì tóng jiāng shǐ jù huà,jiān bái hé xū gèng míng。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

师天师地惟道,相煦相濡以忘。shī tiān shī dì wéi dào,xiāng xù xiāng rú yǐ wàng。
众目悬疣未决,我心虫臂犹长。zhòng mù xuán yóu wèi jué,wǒ xīn chóng bì yóu zhǎng。
息黥补劓须早,堕体离形若丧。xī qíng bǔ yì xū zǎo,duò tǐ lí xíng ruò sàng。
跃冶祥金自止,化轮神马谁方。yuè yě xiáng jīn zì zhǐ,huà lún shén mǎ shuí fāng。

檃括南华经词旨述内篇六言七章逍遥游

郭之奇

古帝惟称泰氏,至人或可同情。gǔ dì wéi chēng tài shì,zhì rén huò kě tóng qíng。
德机时出时入,心镜不将不迎。dé jī shí chū shí rù,xīn jìng bù jiāng bù yíng。
浑沌终无七窍,渊流忽有三名。hún dùn zhōng wú qī qiào,yuān liú hū yǒu sān míng。
寄言南北相遇,休使中央日惊。jì yán nán běi xiāng yù,xiū shǐ zhōng yāng rì jīng。

读南华外篇述以四言十五章骈拇

郭之奇

多骈旁枝,天下始疑。duō pián páng zhī,tiān xià shǐ yí。
黼黻虫彝,明昧于离。fǔ fú chóng yí,míng mèi yú lí。
钟吕竹丝,蔽聪者师。zhōng lǚ zhú sī,bì cōng zhě shī。
耳目馀资,犹使情移。ěr mù yú zī,yóu shǐ qíng yí。
矧复名实,曾史杨墨。shěn fù míng shí,céng shǐ yáng mò。
胶漆人寰,簧鼓士域。jiāo qī rén huán,huáng gǔ shì yù。
坚白异同,长此安极。jiān bái yì tóng,zhǎng cǐ ān jí。
凡彼诸名,嚣嚣众鸣。fán bǐ zhū míng,xiāo xiāo zhòng míng。
适人之适,与物俱惊。shì rén zhī shì,yǔ wù jù jīng。
凫胫虽短,续之则懑。fú jìng suī duǎn,xù zhī zé mèn。
鹤胫虽长,断之则伤。hè jìng suī zhǎng,duàn zhī zé shāng。
使天下惑,矩千规亿。shǐ tiān xià huò,jǔ qiān guī yì。
礼乐步趋,诗书饮食。lǐ lè bù qū,shī shū yǐn shí。
使天下殉,神尧智舜。shǐ tiān xià xùn,shén yáo zhì shùn。
臧谷均亡,蹠夷同殣。zāng gǔ jūn wáng,zhí yí tóng jìn。
其馀纷纷,彼见彼闻。qí yú fēn fēn,bǐ jiàn bǐ wén。
不离彼文,余曷可群。bù lí bǐ wén,yú hé kě qún。
余愧道德,何敢淫僻。yú kuì dào dé,hé gǎn yín pì。
仁以为声,义以为色。rén yǐ wèi shēng,yì yǐ wèi sè。
非旷非朱,亦非所亟。fēi kuàng fēi zhū,yì fēi suǒ jí。

读南华外篇述以四言十五章骈拇

郭之奇

万物一马,万马一蹄。wàn wù yī mǎ,wàn mǎ yī tí。
蹄践霜雪,历块轻泥。tí jiàn shuāng xuě,lì kuài qīng ní。
风入四骤,功使轮低。fēng rù sì zhòu,gōng shǐ lún dī。
马之真性,水草陆溪。mǎ zhī zhēn xìng,shuǐ cǎo lù xī。
自逢伯乐,衡整轭齐。zì féng bó lè,héng zhěng è qí。
误求知己,毕世愁嘶。wù qiú zhī jǐ,bì shì chóu sī。
诡衔窃辔,逼而毁题。guǐ xián qiè pèi,bī ér huǐ tí。
罪马云盗,马不任诋。zuì mǎ yún dào,mǎ bù rèn dǐ。
譬诸埴木,情与用暌。pì zhū zhí mù,qíng yǔ yòng kuí。
陶夸冶造,匠侈绳?。táo kuā yě zào,jiàng chǐ shéng pī。
具曰予善,岂非大迷。jù yuē yǔ shàn,qǐ fēi dà mí。
我思太古,至德之畦。wǒ sī tài gǔ,zhì dé zhī qí。
茫乎山海,绝彼径蹊。máng hū shān hǎi,jué bǐ jìng qī。
其行若卧,其歌似啼。qí xíng ruò wò,qí gē shì tí。
安得仁义,溷我龆齯。ān dé rén yì,hùn wǒ tiáo ní。
残朴为牺,毁玉为圭。cán pǔ wèi xī,huǐ yù wèi guī。
天下之心,南北东西。tiān xià zhī xīn,nán běi dōng xī。
人马连鸡,曷可共栖。rén mǎ lián jī,hé kě gòng qī。
马悲橛饰,人乐天倪。mǎ bēi jué shì,rén lè tiān ní。
寄言治者,鞭策少携。jì yán zhì zhě,biān cè shǎo xié。

读南华外篇述以四言十五章骈拇

郭之奇

物意人情,各喜盗平。wù yì rén qíng,gè xǐ dào píng。
盗在当身,胡不自嗔。dào zài dāng shēn,hú bù zì chēn。
窃义窃仁,曰我圣人。qiè yì qiè rén,yuē wǒ shèng rén。
盗钩曰偷,盗国曰侯。dào gōu yuē tōu,dào guó yuē hóu。
侯门义存,矧夫一尊。hóu mén yì cún,shěn fū yī zūn。
吴荆淫号,中土云奔。wú jīng yín hào,zhōng tǔ yún bēn。
自兹以往,安可复论。zì zī yǐ wǎng,ān kě fù lùn。
智为盗取,圣为盗守。zhì wèi dào qǔ,shèng wèi dào shǒu。
始负而走,终居若有。shǐ fù ér zǒu,zhōng jū ruò yǒu。
斗斛权衡,既作弥争。dòu hú quán héng,jì zuò mí zhēng。
斧钺轩冕,谁宠谁惊。fǔ yuè xuān miǎn,shuí chǒng shuí jīng。
圣人不耻,大盗不止。shèng rén bù chǐ,dà dào bù zhǐ。
焚符破玺,而民朴鄙。fén fú pò xǐ,ér mín pǔ bǐ。
胶离朱目,塞瞽矌耳。jiāo lí zhū mù,sāi gǔ kuàng ěr。
削史钳墨,如攦倕指。xuē shǐ qián mò,rú lì chuí zhǐ。
至德玄同,容成诸氏。zhì dé xuán tóng,róng chéng zhū shì。
鸢飞戾天,鱼静于水。yuān fēi lì tiān,yú jìng yú shuǐ。
盗蹠亡言,啍啍日已。dào zhí wáng yán,tūn tūn rì yǐ。
圣人复起,孰能盗诡。shèng rén fù qǐ,shú néng dào guǐ。
胠箧之徒,自生自死。qū qiè zhī tú,zì shēng zì sǐ。

读南华外篇述以四言十五章骈拇

郭之奇

寄身物上,以宥天下。jì shēn wù shàng,yǐ yòu tiān xià。
无瘁无欣,万物乃亚。wú cuì wú xīn,wàn wù nǎi yà。
毗阴毗阳,四时则差。pí yīn pí yáng,sì shí zé chà。
溯本穷源,黄唐始架。sù běn qióng yuán,huáng táng shǐ jià。
师兵既行,放流莫赦。shī bīng jì xíng,fàng liú mò shè。
自兹以来,日月光泻。zì zī yǐ lái,rì yuè guāng xiè。
施及三王,八宇群诧。shī jí sān wáng,bā yǔ qún chà。
遂有时君,礼凭法藉。suì yǒu shí jūn,lǐ píng fǎ jí。
赏罚匈匈,善恶同怕。shǎng fá xiōng xiōng,shàn è tóng pà。
椎凿桁杨,满衢塞坝。chuí záo héng yáng,mǎn qú sāi bà。
上倚诛锄,民工诅骂。shàng yǐ zhū chú,mín gōng zǔ mà。
因有儒墨,无媒口嫁。yīn yǒu rú mò,wú méi kǒu jià。
贾义沽仁,攘臂穿胯。jiǎ yì gū rén,rǎng bì chuān kuà。
甚矣蚩蚩,遭时叱咤。shén yǐ chī chī,zāo shí chì zhà。
尔则贤乎,夫我不暇。ěr zé xián hū,fū wǒ bù xiá。
我闻在昔,空同枉驾。wǒ wén zài xī,kōng tóng wǎng jià。
至道之门,明窈之舍。zhì dào zhī mén,míng yǎo zhī shě。
慎内闭外,长生久贳。shèn nèi bì wài,zhǎng shēng jiǔ shì。
守一居和,不跂不跨。shǒu yī jū hé,bù qí bù kuà。
鸿蒙雀跃,云将远迓。hóng méng què yuè,yún jiāng yuǎn yà。
愿闻一言,而物自化。yuàn wén yī yán,ér wù zì huà。
兽皆游日,鸟毋鸣夜。shòu jiē yóu rì,niǎo wú míng yè。
自时厥后,喜夸乐诈。zì shí jué hòu,xǐ kuā lè zhà。
独有谁希,众同或谢。dú yǒu shuí xī,zhòng tóng huò xiè。
公为蹠桀,岂分王霸。gōng wèi zhí jié,qǐ fēn wáng bà。
以国幸侥,使民炮炙。yǐ guó xìng jiǎo,shǐ mín pào zhì。
其君不疑,其臣不讶。qí jūn bù yí,qí chén bù yà。
人国既倾,尔身亦罢。rén guó jì qīng,ěr shēn yì bà。
安得皇初,复我春夏。ān dé huáng chū,fù wǒ chūn xià。
玄珠日存,天宝何价。xuán zhū rì cún,tiān bǎo hé jià。