古诗词

凭轼望云

郭之奇

谁噏山河气,扶摇上碧苍。shuí xī shān hé qì,fú yáo shàng bì cāng。
嘘空回汉彩,弥极绘天章。xū kōng huí hàn cǎi,mí jí huì tiān zhāng。
萦郁舟车影,蒸腾城郭行。yíng yù zhōu chē yǐng,zhēng téng chéng guō xíng。
奇观惊海市,远眺杂江光。qí guān jīng hǎi shì,yuǎn tiào zá jiāng guāng。
迎日生朝色,回风变晚妆。yíng rì shēng cháo sè,huí fēng biàn wǎn zhuāng。
疑经帝子织,初制月仙裳。yí jīng dì zi zhī,chū zhì yuè xiān shang。
玉殿霞烟绕,瑶宫雾幄张。yù diàn xiá yān rào,yáo gōng wù wò zhāng。
陆离舒复卷,夭矫止还翔。lù lí shū fù juǎn,yāo jiǎo zhǐ hái xiáng。
已识从龙志,先成驾鹊梁。yǐ shí cóng lóng zhì,xiān chéng jià què liáng。
声施如可附,富贵亦当忘。shēng shī rú kě fù,fù guì yì dāng wàng。
极目怀千虑,矢诗愧七襄。jí mù huái qiān lǜ,shǐ shī kuì qī xiāng。
凌虚从此去,垂翼入溟乡。líng xū cóng cǐ qù,chuí yì rù míng xiāng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

见柳色桃花忽然有叹

郭之奇

柳色依依成旧绿,桃花冉冉褪新红。liǔ sè yī yī chéng jiù lǜ,táo huā rǎn rǎn tuì xīn hóng。
流连有意从宵月,历乱无情任晓风。liú lián yǒu yì cóng xiāo yuè,lì luàn wú qíng rèn xiǎo fēng。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

青帝长门尽日幽,烟光欲去倩人留。qīng dì zhǎng mén jǐn rì yōu,yān guāng yù qù qiàn rén liú。
不妨春月平分夏,所畏花时忽近秋。bù fáng chūn yuè píng fēn xià,suǒ wèi huā shí hū jìn qiū。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

一榻经时尘易满,角巾折雨兴难无。yī tà jīng shí chén yì mǎn,jiǎo jīn zhé yǔ xīng nán wú。
科头尽日愁春尽,满眼酤来为尔酤。kē tóu jǐn rì chóu chūn jǐn,mǎn yǎn gū lái wèi ěr gū。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

雕虫小技尔犹烦,宝剑雄篇我自存。diāo chóng xiǎo jì ěr yóu fán,bǎo jiàn xióng piān wǒ zì cún。
白酒床头初发瓮,苍苔屐齿速临门。bái jiǔ chuáng tóu chū fā wèng,cāng tái jī chǐ sù lín mén。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

白眼看人休太憨,青春去我未全甘。bái yǎn kàn rén xiū tài hān,qīng chūn qù wǒ wèi quán gān。
只宜花下吟诗醉,时向樽前纵酒谈。zhǐ yí huā xià yín shī zuì,shí xiàng zūn qián zòng jiǔ tán。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

红芳欲尽绿空肥,几度风前护落菲。hóng fāng yù jǐn lǜ kōng féi,jǐ dù fēng qián hù luò fēi。
明月为人犹夜满,青春谁伴此时归。míng yuè wèi rén yóu yè mǎn,qīng chūn shuí bàn cǐ shí guī。

三月三十夜偕兄孟尝伯尝与承之小集春去十有三日矣因取平上去入之十三韵为五绝

郭之奇

时光有意同消息,寄语烟风须自力。shí guāng yǒu yì tóng xiāo xī,jì yǔ yān fēng xū zì lì。
即使秋冬促夏来,何须日夜催春亟。jí shǐ qiū dōng cù xià lái,hé xū rì yè cuī chūn jí。

移居蓬罗七绝

郭之奇

三神山在有无中,仙岛人区那可同。sān shén shān zài yǒu wú zhōng,xiān dǎo rén qū nà kě tóng。
我自耽幽思遁迹,安能逐景望璇宫。wǒ zì dān yōu sī dùn jì,ān néng zhú jǐng wàng xuán gōng。

移居蓬罗七绝

郭之奇

人亦有言松有林,惟予及尔是同岑。rén yì yǒu yán sōng yǒu lín,wéi yǔ jí ěr shì tóng cén。
相携物外凌霜质,独抱山中向日心。xiāng xié wù wài líng shuāng zhì,dú bào shān zhōng xiàng rì xīn。

移居蓬罗七绝

郭之奇

冥思已觉生如梦,回首方知色是空。míng sī yǐ jué shēng rú mèng,huí shǒu fāng zhī sè shì kōng。
一室萧然山水内,海涛随意出松风。yī shì xiāo rán shān shuǐ nèi,hǎi tāo suí yì chū sōng fēng。

移居蓬罗七绝

郭之奇

风潮每夜送馀音,身在高山意转深。fēng cháo měi yè sòng yú yīn,shēn zài gāo shān yì zhuǎn shēn。
颇怪松吹多别调,凄凄尽作水龙吟。pǒ guài sōng chuī duō bié diào,qī qī jǐn zuò shuǐ lóng yín。

移居蓬罗七绝

郭之奇

不分松声听似海,生增草色望如涛。bù fēn sōng shēng tīng shì hǎi,shēng zēng cǎo sè wàng rú tāo。
山心水意终难定,耳目当前莫漫骚。shān xīn shuǐ yì zhōng nán dìng,ěr mù dāng qián mò màn sāo。

移居蓬罗七绝

郭之奇

一片春山绿似醅,几多烟景白如皑。yī piàn chūn shān lǜ shì pēi,jǐ duō yān jǐng bái rú ái。
为谁悦己时相向,淡扫浓妆百样裁。wèi shuí yuè jǐ shí xiāng xiàng,dàn sǎo nóng zhuāng bǎi yàng cái。

移居蓬罗七绝

郭之奇

入山惟恐未全深,为鹤为猿万古心。rù shān wéi kǒng wèi quán shēn,wèi hè wèi yuán wàn gǔ xīn。
便许兹山留片石,时将真气朗云林。biàn xǔ zī shān liú piàn shí,shí jiāng zhēn qì lǎng yún lín。

伤怀五绝

郭之奇

未了馀生百自劳,伤怀一事若相遭。wèi le yú shēng bǎi zì láo,shāng huái yī shì ruò xiāng zāo。
无端更作幽山侣,错认松声是海涛。wú duān gèng zuò yōu shān lǚ,cuò rèn sōng shēng shì hǎi tāo。