古诗词

深睡

郭之奇

雨来深睡添,风过激涛泻。yǔ lái shēn shuì tiān,fēng guò jī tāo xiè。
无计遣程悠,只此销愁惹。wú jì qiǎn chéng yōu,zhǐ cǐ xiāo chóu rě。
北窗未有期,扁舟聊焉且。běi chuāng wèi yǒu qī,biǎn zhōu liáo yān qiě。
欹枕恣流中,鼓腹随康野。yī zhěn zì liú zhōng,gǔ fù suí kāng yě。
青山结善邻,云霄庇广厦。qīng shān jié shàn lín,yún xiāo bì guǎng shà。
寤寐矢弗谖,昼夜真不舍。wù mèi shǐ fú xuān,zhòu yè zhēn bù shě。
劳生叹奔驰,兹缘良艰假。láo shēng tàn bēn chí,zī yuán liáng jiān jiǎ。
时从一体变,方知万事扯。shí cóng yī tǐ biàn,fāng zhī wàn shì chě。
恍惚妙玄门,于徐饶至冶。huǎng hū miào xuán mén,yú xú ráo zhì yě。
种种百年尘,于斯归砾瓦。zhǒng zhǒng bǎi nián chén,yú sī guī lì wǎ。
一卧破三春,安知春欲夏。yī wò pò sān chūn,ān zhī chūn yù xià。
日月尚非忧,而况浮云者。rì yuè shàng fēi yōu,ér kuàng fú yún zhě。
所求思为无,先觉心欲寡。suǒ qiú sī wèi wú,xiān jué xīn yù guǎ。
千代羲皇上,百代蒙漆下。qiān dài xī huáng shàng,bǎi dài méng qī xià。
漠漠许神交,栩栩一臂把。mò mò xǔ shén jiāo,xǔ xǔ yī bì bǎ。
葛天有遗民,惟我或是也。gé tiān yǒu yí mín,wéi wǒ huò shì yě。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

邯郸才人嫁为厮养卒妇

郭之奇

少小邯郸宫,春春弄碧柳。shǎo xiǎo hán dān gōng,chūn chūn nòng bì liǔ。
学步未全工,扬蛾那可久。xué bù wèi quán gōng,yáng é nà kě jiǔ。
一朝金阙颓,宿昔朱颜丑。yī cháo jīn quē tuí,sù xī zhū yán chǒu。
有梦向黄粱,何心问鲁酒。yǒu mèng xiàng huáng liáng,hé xīn wèn lǔ jiǔ。
厮养尔为谁,曾御赵王否。sī yǎng ěr wèi shuí,céng yù zhào wáng fǒu。

胡无人四首念汉武雄才及卫霍远略

郭之奇

龙塞迢迢界豕狼,狼居山下书牛羊。lóng sāi tiáo tiáo jiè shǐ láng,láng jū shān xià shū niú yáng。
自从鸣镝夸风雨,岂念天兵似日霜。zì cóng míng dī kuā fēng yǔ,qǐ niàn tiān bīng shì rì shuāng。
将军始携古贤入,票姚仍选轻骑集。jiāng jūn shǐ xié gǔ xián rù,piào yáo réng xuǎn qīng qí jí。
已过祁连胡畜衰,既取焉支胡妇泣。yǐ guò qí lián hú chù shuāi,jì qǔ yān zhī hú fù qì。
幕南王庭安在哉,天子北登单于台。mù nán wáng tíng ān zài zāi,tiān zi běi dēng dān yú tái。
单于台,未央阙,不悬胡头蓄胡发。dān yú tái,wèi yāng quē,bù xuán hú tóu xù hú fā。
胡歌绿管配,胡舞白题斜。hú gē lǜ guǎn pèi,hú wǔ bái tí xié。
胡无人,汉一家。hú wú rén,hàn yī jiā。

胡无人四首念汉武雄才及卫霍远略

郭之奇

聊命偏师擒首王,始弘庙略扫穷荒。liáo mìng piān shī qín shǒu wáng,shǐ hóng miào lüè sǎo qióng huāng。
临边自将休夸汉,雪耻除凶独颂唐。lín biān zì jiāng xiū kuā hàn,xuě chǐ chú xiōng dú sòng táng。
百万齐归古未及,灵州复继燕然立。bǎi wàn qí guī gǔ wèi jí,líng zhōu fù jì yàn rán lì。
已见苏尼举众来,俄看敕勒求朝入。yǐ jiàn sū ní jǔ zhòng lái,é kàn chì lēi qiú cháo rù。
胡越一家事若何,未央宫内共婆娑。hú yuè yī jiā shì ruò hé,wèi yāng gōng nèi gòng pó suō。
共婆娑,俱戎索,一自阴山斥大漠。gòng pó suō,jù róng suǒ,yī zì yīn shān chì dà mò。
西北诸君长,可汗尽归天。xī běi zhū jūn zhǎng,kě hàn jǐn guī tiān。
胡无人,自此年。hú wú rén,zì cǐ nián。

胡无人四首念汉武雄才及卫霍远略

郭之奇

唾手燕云事若何,背嵬五百未须多。tuò shǒu yàn yún shì ruò hé,bèi wéi wǔ bǎi wèi xū duō。
直抵黄龙方痛饮,会看白铠自奔波。zhí dǐ huáng lóng fāng tòng yǐn,huì kàn bái kǎi zì bēn bō。
当年只道趯城易,今日翻惊撼山异。dāng nián zhǐ dào tì chéng yì,jīn rì fān jīng hàn shān yì。
岂惟连捷称大仪,更闻顺昌标远帜。qǐ wéi lián jié chēng dà yí,gèng wén shùn chāng biāo yuǎn zhì。
两河忠义日喁喁,结砦连珠复继宗。liǎng hé zhōng yì rì yóng yóng,jié zhài lián zhū fù jì zōng。
复继宗,群归岳,南北佥军谁敢角。fù jì zōng,qún guī yuè,nán běi qiān jūn shuí gǎn jiǎo。
且言拐子铁,何似札刀麻。qiě yán guǎi zi tiě,hé shì zhá dāo má。
胡无人,又呼爷。hú wú rén,yòu hū yé。

胡无人四首念汉武雄才及卫霍远略

郭之奇

天为中土断胡尘,长城万里赖强秦。tiān wèi zhōng tǔ duàn hú chén,zhǎng chéng wàn lǐ lài qiáng qín。
自从伊雒多殊种,复见春秋有雁臣。zì cóng yī luò duō shū zhǒng,fù jiàn chūn qiū yǒu yàn chén。
几度戎心窥近阙,一朝蟊贼开边窟。jǐ dù róng xīn kuī jìn quē,yī cháo máo zéi kāi biān kū。
神州十载蔽穹庐,四海伤心变肤发。shén zhōu shí zài bì qióng lú,sì hǎi shāng xīn biàn fū fā。
胡贯既盈周德长,天戈指日荡胡霜。hú guàn jì yíng zhōu dé zhǎng,tiān gē zhǐ rì dàng hú shuāng。
荡胡霜,扫胡雪,星驰雷动犁胡穴。dàng hú shuāng,sǎo hú xuě,xīng chí léi dòng lí hú xué。
封狼临瀚海,勒燕过金微。fēng láng lín hàn hǎi,lēi yàn guò jīn wēi。
胡无人,尔何归。hú wú rén,ěr hé guī。

重葺山居十绝

郭之奇

晓驱童竖向遥岗,暮约茅茨动夕阳。xiǎo qū tóng shù xiàng yáo gǎng,mù yuē máo cí dòng xī yáng。
但使烟霞堪寄托,不妨猿鸟共行藏。dàn shǐ yān xiá kān jì tuō,bù fáng yuán niǎo gòng xíng cáng。

重葺山居十绝

郭之奇

即看云影下山扉,漫许云光出翠微。jí kàn yún yǐng xià shān fēi,màn xǔ yún guāng chū cuì wēi。
小搆何须求大木,疏篱尚可囿群菲。xiǎo gòu hé xū qiú dà mù,shū lí shàng kě yòu qún fēi。

重葺山居十绝

郭之奇

披衣及晓赴初光,山课催人亦太忙。pī yī jí xiǎo fù chū guāng,shān kè cuī rén yì tài máng。
一路芜烟须尽扫,满空松雪正飞扬。yī lù wú yān xū jǐn sǎo,mǎn kōng sōng xuě zhèng fēi yáng。

重葺山居十绝

郭之奇

网薜为帷尽一丘,攀松作盖聊淹留。wǎng bì wèi wéi jǐn yī qiū,pān sōng zuò gài liáo yān liú。
独当远岫开风榭,兼向烟涛出钓舟。dú dāng yuǎn xiù kāi fēng xiè,jiān xiàng yān tāo chū diào zhōu。

重葺山居十绝

郭之奇

为爱前峰递晓青,科头尽日理荒庭。wèi ài qián fēng dì xiǎo qīng,kē tóu jǐn rì lǐ huāng tíng。
每从樵斧开山秽,欲今渔歌动渚馨。měi cóng qiáo fǔ kāi shān huì,yù jīn yú gē dòng zhǔ xīn。

重葺山居十绝

郭之奇

欲罢长勤谢懒童,不妨微雨趁朝风。yù bà zhǎng qín xiè lǎn tóng,bù fáng wēi yǔ chèn cháo fēng。
平分岸草舒遥绿,细浥园花注小红。píng fēn àn cǎo shū yáo lǜ,xì yì yuán huā zhù xiǎo hóng。

重葺山居十绝

郭之奇

行吟不外数峰间,深谷无人鸟共还。xíng yín bù wài shù fēng jiān,shēn gǔ wú rén niǎo gòng hái。
更获渔樵成此舍,忽忘云树是他山。gèng huò yú qiáo chéng cǐ shě,hū wàng yún shù shì tā shān。

重葺山居十绝

郭之奇

卑栖已足蔽图书,展帙朝朝幸有馀。bēi qī yǐ zú bì tú shū,zhǎn zhì cháo cháo xìng yǒu yú。
千载相关何许事,百年如寄此谁居。qiān zài xiāng guān hé xǔ shì,bǎi nián rú jì cǐ shuí jū。

重葺山居十绝

郭之奇

此中不足外人言,未必桃溪异此源。cǐ zhōng bù zú wài rén yán,wèi bì táo xī yì cǐ yuán。
我爱其幽君莫问,空山亦自有真存。wǒ ài qí yōu jūn mò wèn,kōng shān yì zì yǒu zhēn cún。

重葺山居十绝

郭之奇

三径无人独闭关,青山有意就馀闲。sān jìng wú rén dú bì guān,qīng shān yǒu yì jiù yú xián。
牛羊草际时同往,鸡犬云中不记还。niú yáng cǎo jì shí tóng wǎng,jī quǎn yún zhōng bù jì hái。