古诗词

辛未春溯洄彭蠡晓望漫怀

郭之奇

一枕渡匡庐,湖山夜容舒。yī zhěn dù kuāng lú,hú shān yè róng shū。
水净霞明清晓望,晔晔紫芝育育鱼。shuǐ jìng xiá míng qīng xiǎo wàng,yè yè zǐ zhī yù yù yú。
桃花浪暖三月候,杨柳风前五更馀。táo huā làng nuǎn sān yuè hòu,yáng liǔ fēng qián wǔ gèng yú。
有美一人来踽踽,折柳攀花情半吐。yǒu měi yī rén lái jǔ jǔ,zhé liǔ pān huā qíng bàn tǔ。
临流蹀躞倚新妆,一水依依遥数武。lín liú dié xiè yǐ xīn zhuāng,yī shuǐ yī yī yáo shù wǔ。
数武终难亲,微衷不可陈。shù wǔ zhōng nán qīn,wēi zhōng bù kě chén。
无缘相邂逅,有意同束薪。wú yuán xiāng xiè hòu,yǒu yì tóng shù xīn。
波郎销远魄,青娥蹙素颦。bō láng xiāo yuǎn pò,qīng é cù sù pín。
天台已路阻,武陵孰为津。tiān tái yǐ lù zǔ,wǔ líng shú wèi jīn。
念此犹如梦中梦,流声岸色舟相送。niàn cǐ yóu rú mèng zhōng mèng,liú shēng àn sè zhōu xiāng sòng。
扁舟离人奈若何,波光漠漠馀清弄,胡雁朝飞一湖泓。biǎn zhōu lí rén nài ruò hé,bō guāng mò mò yú qīng nòng,hú yàn cháo fēi yī hú hóng。
鹧鸪晓啼千山雾,胡雁为惊沙朔霜,飘荡河洲倦北翔。zhè gū xiǎo tí qiān shān wù,hú yàn wèi jīng shā shuò shuāng,piāo dàng hé zhōu juàn běi xiáng。
鹧鸪繇来怀南土,焦焦戢羽日思乡。zhè gū yáo lái huái nán tǔ,jiāo jiāo jí yǔ rì sī xiāng。
乡思愁绝不堪见,悽肝摧尽断柔肠。xiāng sī chóu jué bù kān jiàn,qī gān cuī jǐn duàn róu cháng。
可奈人归春既老,春老人归程复长。kě nài rén guī chūn jì lǎo,chūn lǎo rén guī chéng fù zhǎng。
远游悲俗真何事,小隐东山薄可偿。yuǎn yóu bēi sú zhēn hé shì,xiǎo yǐn dōng shān báo kě cháng。
长锁寸心依岭海,孤垂两足濯沧浪。zhǎng suǒ cùn xīn yī lǐng hǎi,gū chuí liǎng zú zhuó cāng làng。
高卧寒岩或起坐,白云随缘相右左。gāo wò hán yán huò qǐ zuò,bái yún suí yuán xiāng yòu zuǒ。
东壁金松西园花,春草池塘夏秋果。dōng bì jīn sōng xī yuán huā,chūn cǎo chí táng xià qiū guǒ。
此地安可无主人,苍生之济不须我。cǐ dì ān kě wú zhǔ rén,cāng shēng zhī jì bù xū wǒ。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

舟间柳絮二首

郭之奇

本随春放亦春迷,恼乱东吹一片西。běn suí chūn fàng yì chūn mí,nǎo luàn dōng chuī yī piàn xī。
错认梅风飞粤岭,分明桃水落吴溪。cuò rèn méi fēng fēi yuè lǐng,fēn míng táo shuǐ luò wú xī。

既而见柳浪不兴丝波自卷觉起絮因风尚多事耳

郭之奇

未假风情向日飞,预分晴气散春菲。wèi jiǎ fēng qíng xiàng rì fēi,yù fēn qíng qì sàn chūn fēi。
无端潮色随丝住,遮莫青流着素衣。wú duān cháo sè suí sī zhù,zhē mò qīng liú zhe sù yī。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

楚歌声尽落腥风,霜剑先君试粉红。chǔ gē shēng jǐn luò xīng fēng,shuāng jiàn xiān jūn shì fěn hóng。
拚得残魂随马右,大王留面渡江东。pàn dé cán hún suí mǎ yòu,dà wáng liú miàn dù jiāng dōng。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

但得生还恨亦欢,离颜羞向漠云看。dàn dé shēng hái hèn yì huān,lí yán xiū xiàng mò yún kàn。
若云胡地堪回首,青草应将汉冢瞒。ruò yún hú dì kān huí shǒu,qīng cǎo yīng jiāng hàn zhǒng mán。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

兰枻花樽桃叶津,秦时流水晋时人。lán yì huā zūn táo yè jīn,qín shí liú shuǐ jìn shí rén。
杯前明月今归我,柳下清歌别有春。bēi qián míng yuè jīn guī wǒ,liǔ xià qīng gē bié yǒu chūn。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

二旬孤缆白门津,花暖烟深数夕晨。èr xún gū lǎn bái mén jīn,huā nuǎn yān shēn shù xī chén。
此日江风知客去,一声平卷六朝春。cǐ rì jiāng fēng zhī kè qù,yī shēng píng juǎn liù cháo chūn。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

浦云初出日边襟,江口欣闻岭外音。pǔ yún chū chū rì biān jīn,jiāng kǒu xīn wén lǐng wài yīn。
率尔乡情无细问,乡情话及令愁深。lǜ ěr xiāng qíng wú xì wèn,xiāng qíng huà jí lìng chóu shēn。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

梦忽醒时春去深,风烟驿路马蹄寻。mèng hū xǐng shí chūn qù shēn,fēng yān yì lù mǎ tí xún。
征车带得江云湿,散与滁山一片阴。zhēng chē dài dé jiāng yún shī,sàn yǔ chú shān yī piàn yīn。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

天涯昏旦八千身,落尽舟车九十春。tiān yá hūn dàn bā qiān shēn,luò jǐn zhōu chē jiǔ shí chūn。
极目东来云外黛,举头北阻日边尘。jí mù dōng lái yún wài dài,jǔ tóu běi zǔ rì biān chén。

偶见郭六修侍御怜古诗八绝句步韵漫成其二西楚霸王妾虞氏

郭之奇

关岭轻云驴背生,燕天远日照鞭明。guān lǐng qīng yún lǘ bèi shēng,yàn tiān yuǎn rì zhào biān míng。
幸无车马骚安邑,恰有莺花送客程。xìng wú chē mǎ sāo ān yì,qià yǒu yīng huā sòng kè chéng。

昏尘

郭之奇

西郊落日正明霞,北面昏尘欲暗车。xī jiāo luò rì zhèng míng xiá,běi miàn hūn chén yù àn chē。
却恨芳茵堤柳外,不随马足蔽征沙。què hèn fāng yīn dī liǔ wài,bù suí mǎ zú bì zhēng shā。

大店借宿

郭之奇

青钱买得主人情,白酒权浇远客程。qīng qián mǎi dé zhǔ rén qíng,bái jiǔ quán jiāo yuǎn kè chéng。
野鸟檐茅同雾宿,邻鸡庭树又烟惊。yě niǎo yán máo tóng wù sù,lín jī tíng shù yòu yān jīng。

黄河道中

郭之奇

群峰沓嶂逐河生,马首轻云到水明。qún fēng dá zhàng zhú hé shēng,mǎ shǒu qīng yún dào shuǐ míng。
西望昆源襟右入,天风吹出暮涛声。xī wàng kūn yuán jīn yòu rù,tiān fēng chuī chū mù tāo shēng。

拖泥郊野宿

郭之奇

日落山深暂隐霞,西林倒挂月弦斜。rì luò shān shēn zàn yǐn xiá,xī lín dào guà yuè xián xié。
灭明村火驱前导,代拂征鞍是主家。miè míng cūn huǒ qū qián dǎo,dài fú zhēng ān shì zhǔ jiā。

闻姚永言不果北上

郭之奇

东车西马路横差,不见征人祇暗沙。dōng chē xī mǎ lù héng chà,bù jiàn zhēng rén qí àn shā。
眼里尘颜多错认,堤前柳色又迷花。yǎn lǐ chén yán duō cuò rèn,dī qián liǔ sè yòu mí huā。