古诗词

过汀岭漫望志感

郭之奇

陟彼高岗望眼直,倚軨四顾山如织。zhì bǐ gāo gǎng wàng yǎn zhí,yǐ líng sì gù shān rú zhī。
连空走野入苍冥,东赣西汀青未息。lián kōng zǒu yě rù cāng míng,dōng gàn xī tīng qīng wèi xī。
秋风远逐游人来,朝朝吹入秋山侧。qiū fēng yuǎn zhú yóu rén lái,cháo cháo chuī rù qiū shān cè。
崭溪崩壑相割劘,万木千林同黯塞。zhǎn xī bēng hè xiāng gē mó,wàn mù qiān lín tóng àn sāi。
玉露凋残梧桂枝,白云泛滥烟萝色。yù lù diāo cán wú guì zhī,bái yún fàn làn yān luó sè。
惊心芳树半沉藏,刺眼荆榛方自得。jīng xīn fāng shù bàn chén cáng,cì yǎn jīng zhēn fāng zì dé。
其中巉绝称隘岭,憭慄初登情孔亟。qí zhōng chán jué chēng ài lǐng,liǎo lì chū dēng qíng kǒng jí。
嵚岑怪石向人倾,烦挐交丛横马臆。qīn cén guài shí xiàng rén qīng,fán ná jiāo cóng héng mǎ yì。
櫹椮忽动百禽呼,寂寞寒蝉深且默。xiāo sēn hū dòng bǎi qín hū,jì mò hán chán shēn qiě mò。
低佪转倏欲淫颜,白日荒荒当午匿。dī huí zhuǎn shū yù yín yán,bái rì huāng huāng dāng wǔ nì。
就中秀谷数青松,垂阴曲岫孤特特。jiù zhōng xiù gǔ shù qīng sōng,chuí yīn qū xiù gū tè tè。
独怜托根官路傍,樵牧无知恣残贼。dú lián tuō gēn guān lù bàng,qiáo mù wú zhī zì cán zéi。
斤斧馀痕成瘀伤,令我抚摩泪沾轼。jīn fǔ yú hén chéng yū shāng,lìng wǒ fǔ mó lèi zhān shì。
沉吟此地策疲驱,偃蹇诸峰斜照昃。chén yín cǐ dì cè pí qū,yǎn jiǎn zhū fēng xié zhào zè。
薄暮巃嵷山绪黑,山途未可长迷惑。báo mù lóng sǒng shān xù hēi,shān tú wèi kě zhǎng mí huò。
归去来些故山识,远山悲气孰终极。guī qù lái xiē gù shān shí,yuǎn shān bēi qì shú zhōng jí。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

已恨愁来春欲痴,那堪思去雨犹疲。yǐ hèn chóu lái chūn yù chī,nà kān sī qù yǔ yóu pí。
可怜百日思愁绪,迸与今宵春雨知。kě lián bǎi rì sī chóu xù,bèng yǔ jīn xiāo chūn yǔ zhī。

小卧口占二首

郭之奇

久客何思空默默,斗舟伸足便蘧蘧。jiǔ kè hé sī kōng mò mò,dòu zhōu shēn zú biàn qú qú。
篙声落石午魂乱,竹影穿窗暮眠疏。gāo shēng luò shí wǔ hún luàn,zhú yǐng chuān chuāng mù mián shū。

小卧口占二首

郭之奇

已拚三旬从在水,偶随此刻卧行天。yǐ pàn sān xún cóng zài shuǐ,ǒu suí cǐ kè wò xíng tiān。
浮空一片孤云往,薄暮归山对我眠。fú kōng yī piàn gū yún wǎng,báo mù guī shān duì wǒ mián。

走笔向宋尔孚乞绛桃

郭之奇

耽花成癖况当春,频向东风觅故人。dān huā chéng pǐ kuàng dāng chūn,pín xiàng dōng fēng mì gù rén。
闻说绛桃三月放,芳园可许一枝新。wén shuō jiàng táo sān yuè fàng,fāng yuán kě xǔ yī zhī xīn。

短叶乞花不能尽意昨者一枝新之句主人以为求插净瓶乃余所求者本也

郭之奇

谁使陵溪别有春,桃津多事向渔人。shuí shǐ líng xī bié yǒu chūn,táo jīn duō shì xiàng yú rén。
当年若解贻仙种,不遣花飞出世新。dāng nián ruò jiě yí xiān zhǒng,bù qiǎn huā fēi chū shì xīn。

更乞百叶一种

郭之奇

珍重当年禁苑春,助娇消恨旧何人。zhēn zhòng dāng nián jìn yuàn chūn,zhù jiāo xiāo hèn jiù hé rén。
风流争似潘郎得,付与河阳满县新。fēng liú zhēng shì pān láng dé,fù yǔ hé yáng mǎn xiàn xīn。

乞绛桃而得碧桃因向主人称谢

郭之奇

露种原从天上春,云根移自日边人。lù zhǒng yuán cóng tiān shàng chūn,yún gēn yí zì rì biān rén。
一枝清韵堪盈掬,不数妖红万朵新。yī zhī qīng yùn kān yíng jū,bù shù yāo hóng wàn duǒ xīn。

乞绛不与而与碧兼为花神解嘲

郭之奇

金谷丛中万种春,淡妆羞见艳妆人。jīn gǔ cóng zhōng wàn zhǒng chūn,dàn zhuāng xiū jiàn yàn zhuāng rén。
自知颜色承恩少,飞入茅庭逞素新。zì zhī yán sè chéng ēn shǎo,fēi rù máo tíng chěng sù xīn。

尔孚复以诗乞余长春花新本数株此花种固来自尔孚也

郭之奇

娇丛离陆不胜春,春盛还归春主人。jiāo cóng lí lù bù shèng chūn,chūn shèng hái guī chūn zhǔ rén。
若使花情犹识旧,此朝投报莫疑新。ruò shǐ huā qíng yóu shí jiù,cǐ cháo tóu bào mò yí xīn。

林九娘墓三首

郭之奇

比年贼寇乱村烟,嬴得偷生问节全。bǐ nián zéi kòu luàn cūn yān,yíng dé tōu shēng wèn jié quán。
里妇惊传刀下语,狂奴许杀未容怜。lǐ fù jīng chuán dāo xià yǔ,kuáng nú xǔ shā wèi róng lián。

林九娘墓三首

郭之奇

一抔香落陌头馨,三协春风宿草经。yī póu xiāng luò mò tóu xīn,sān xié chūn fēng sù cǎo jīng。
贞冢无心催恨色,年来空作断肠青。zhēn zhǒng wú xīn cuī hèn sè,nián lái kōng zuò duàn cháng qīng。

林九娘墓三首

郭之奇

古来烈女死犹生,不爱身前重后名。gǔ lái liè nǚ sǐ yóu shēng,bù ài shēn qián zhòng hòu míng。
纵使贞魂甘寂寂,谁能凄断付孤茔。zòng shǐ zhēn hún gān jì jì,shuí néng qī duàn fù gū yíng。

速杨承之诸子过坐

郭之奇

连宵苦雨住柴扉,湿尽苍苔屐齿稀。lián xiāo kǔ yǔ zhù chái fēi,shī jǐn cāng tái jī chǐ xī。
白眼科头容觅伴,阮家粗饭莫相违。bái yǎn kē tóu róng mì bàn,ruǎn jiā cū fàn mò xiāng wéi。

向王子龙乞盆兰

郭之奇

九畹丛中百种芳,较书台下日相望。jiǔ wǎn cóng zhōng bǎi zhǒng fāng,jiào shū tái xià rì xiāng wàng。
庭兰索伍情多迫,莫使琴歌对草伤。tíng lán suǒ wǔ qíng duō pò,mò shǐ qín gē duì cǎo shāng。

三月三十夜与承之偕二兄小酌计春已去十有三日议各取平上去入之十三韵为五绝以纪事上平十三

郭之奇

六载风光不系跟,逢春能几见家园。liù zài fēng guāng bù xì gēn,féng chūn néng jǐ jiàn jiā yuán。
相怜何事轻相失,花木凄然亦与喧。xiāng lián hé shì qīng xiāng shī,huā mù qī rán yì yǔ xuān。