古诗词

过汀岭漫望志感

郭之奇

陟彼高岗望眼直,倚軨四顾山如织。zhì bǐ gāo gǎng wàng yǎn zhí,yǐ líng sì gù shān rú zhī。
连空走野入苍冥,东赣西汀青未息。lián kōng zǒu yě rù cāng míng,dōng gàn xī tīng qīng wèi xī。
秋风远逐游人来,朝朝吹入秋山侧。qiū fēng yuǎn zhú yóu rén lái,cháo cháo chuī rù qiū shān cè。
崭溪崩壑相割劘,万木千林同黯塞。zhǎn xī bēng hè xiāng gē mó,wàn mù qiān lín tóng àn sāi。
玉露凋残梧桂枝,白云泛滥烟萝色。yù lù diāo cán wú guì zhī,bái yún fàn làn yān luó sè。
惊心芳树半沉藏,刺眼荆榛方自得。jīng xīn fāng shù bàn chén cáng,cì yǎn jīng zhēn fāng zì dé。
其中巉绝称隘岭,憭慄初登情孔亟。qí zhōng chán jué chēng ài lǐng,liǎo lì chū dēng qíng kǒng jí。
嵚岑怪石向人倾,烦挐交丛横马臆。qīn cén guài shí xiàng rén qīng,fán ná jiāo cóng héng mǎ yì。
櫹椮忽动百禽呼,寂寞寒蝉深且默。xiāo sēn hū dòng bǎi qín hū,jì mò hán chán shēn qiě mò。
低佪转倏欲淫颜,白日荒荒当午匿。dī huí zhuǎn shū yù yín yán,bái rì huāng huāng dāng wǔ nì。
就中秀谷数青松,垂阴曲岫孤特特。jiù zhōng xiù gǔ shù qīng sōng,chuí yīn qū xiù gū tè tè。
独怜托根官路傍,樵牧无知恣残贼。dú lián tuō gēn guān lù bàng,qiáo mù wú zhī zì cán zéi。
斤斧馀痕成瘀伤,令我抚摩泪沾轼。jīn fǔ yú hén chéng yū shāng,lìng wǒ fǔ mó lèi zhān shì。
沉吟此地策疲驱,偃蹇诸峰斜照昃。chén yín cǐ dì cè pí qū,yǎn jiǎn zhū fēng xié zhào zè。
薄暮巃嵷山绪黑,山途未可长迷惑。báo mù lóng sǒng shān xù hēi,shān tú wèi kě zhǎng mí huò。
归去来些故山识,远山悲气孰终极。guī qù lái xiē gù shān shí,yuǎn shān bēi qì shú zhōng jí。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

砂碛新庭取次犁,天山古锷问谁携。shā qì xīn tíng qǔ cì lí,tiān shān gǔ è wèn shuí xié。
今冬淑气东西满,二永鸿名一代齐。jīn dōng shū qì dōng xī mǎn,èr yǒng hóng míng yī dài qí。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

臊狗休夸曳落河,金乌重驻鲁阳戈。sāo gǒu xiū kuā yè luò hé,jīn wū zhòng zhù lǔ yáng gē。
混同江北笳声绝,三一溪南喜气多。hùn tóng jiāng běi jiā shēng jué,sān yī xī nán xǐ qì duō。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

东日还迎旦旭来,南云几向夜郎开。dōng rì hái yíng dàn xù lái,nán yún jǐ xiàng yè láng kāi。
天回鬼井通牛野,地转牂牁接汉台。tiān huí guǐ jǐng tōng niú yě,dì zhuǎn zāng kē jiē hàn tái。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

谁驱封豕并蜉蝣,直抵黄龙是尔俦。shuí qū fēng shǐ bìng fú yóu,zhí dǐ huáng lóng shì ěr chóu。
粟末河边胡气竭,金微山表汉威留。sù mò hé biān hú qì jié,jīn wēi shān biǎo hàn wēi liú。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

文子文孙复故家,周宣汉武未全遐。wén zi wén sūn fù gù jiā,zhōu xuān hàn wǔ wèi quán xiá。
髡头几辈同崩角,秉钺何人独树牙。kūn tóu jǐ bèi tóng bēng jiǎo,bǐng yuè hé rén dú shù yá。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

千年雪耻事何如,十载人寰气颇舒。qiān nián xuě chǐ shì hé rú,shí zài rén huán qì pǒ shū。
已向羊城收狡窟,更从龙塞觅狼居。yǐ xiàng yáng chéng shōu jiǎo kū,gèng cóng lóng sāi mì láng jū。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

阴山胡涕古难销,北阙王头今载枭。yīn shān hú tì gǔ nán xiāo,běi quē wáng tóu jīn zài xiāo。
诸长仍归天可汗,单于那得更称骄。zhū zhǎng réng guī tiān kě hàn,dān yú nà dé gèng chēng jiāo。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

天为社稷启西平,手系胡王不计名。tiān wèi shè jì qǐ xī píng,shǒu xì hú wáng bù jì míng。
尚许推心销异物,岂烦笞背伏中行。shàng xǔ tuī xīn xiāo yì wù,qǐ fán chī bèi fú zhōng xíng。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

功业临淮异姓王,金戈时照赤心光。gōng yè lín huái yì xìng wáng,jīn gē shí zhào chì xīn guāng。
已教壁垒传精采,便使乾坤属圣皇。yǐ jiào bì lěi chuán jīng cǎi,biàn shǐ qián kūn shǔ shèng huáng。

微病不寐口占四十韵

郭之奇

我身多病病犹清,我心自磨磨日莹。wǒ shēn duō bìng bìng yóu qīng,wǒ xīn zì mó mó rì yíng。
愧不当年学长生,无多髭发白玄争。kuì bù dāng nián xué zhǎng shēng,wú duō zī fā bái xuán zhēng。
竟日诗骚作性情,古圣今豪纷送迎。jìng rì shī sāo zuò xìng qíng,gǔ shèng jīn háo fēn sòng yíng。
千秋百代共华菁,左屈班扬或弟兄。qiān qiū bǎi dài gòng huá jīng,zuǒ qū bān yáng huò dì xiōng。
馀子人闲孰挂晴,一丘一壑取次评。yú zi rén xián shú guà qíng,yī qiū yī hè qǔ cì píng。
水际山巅觅异英,天地大文繇我明。shuǐ jì shān diān mì yì yīng,tiān dì dà wén yáo wǒ míng。
高怀出世世缘轻,霜管悬秋秋露盈。gāo huái chū shì shì yuán qīng,shuāng guǎn xuán qiū qiū lù yíng。
泼墨如闻风雨声。pō mò rú wén fēng yǔ shēng。
长吟欲令鬼神惊。zhǎng yín yù lìng guǐ shén jīng。
忆昔枵中漫登瀛,少年狂气逼公卿。yì xī xiāo zhōng màn dēng yíng,shǎo nián kuáng qì bī gōng qīng。
低头十载自煎烹,典属衡文百务并。dī tóu shí zài zì jiān pēng,diǎn shǔ héng wén bǎi wù bìng。
神州天步忽欹倾,疾风寒岁表霜茎。shén zhōu tiān bù hū yī qīng,jí fēng hán suì biǎo shuāng jīng。
日毂东来诏我擎。rì gǔ dōng lái zhào wǒ qíng。
西方可望不可瞠。xī fāng kě wàng bù kě chēng。
涯角悠悠驾鳄鲸,九死丹心一片晶。yá jiǎo yōu yōu jià è jīng,jiǔ sǐ dān xīn yī piàn jīng。
天意还存靡鬲萌。tiān yì hái cún mí gé méng。
秋飔一夜止笳横。qiū sī yī yè zhǐ jiā héng。
举目高雷出汉旌。jǔ mù gāo léi chū hàn jīng。
万驱齐压五羊城。wàn qū qí yā wǔ yáng chéng。
谁鞭老骥侧坡行。shuí biān lǎo jì cè pō xíng。
矫首趋风不问程。jiǎo shǒu qū fēng bù wèn chéng。
虽然碌碌以人成。suī rán lù lù yǐ rén chéng。
不重虚功重夙盟,东海犹怜精卫诚。bù zhòng xū gōng zhòng sù méng,dōng hǎi yóu lián jīng wèi chéng。
方寸何难较五丁。fāng cùn hé nán jiào wǔ dīng。
千古终依方寸衡,文章得失岂虚名。qiān gǔ zhōng yī fāng cùn héng,wén zhāng dé shī qǐ xū míng。
我歌此曲达深更,邻鸡拍拍为余鸣。wǒ gē cǐ qū dá shēn gèng,lín jī pāi pāi wèi yú míng。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

物外人寰尺地开,冥搜远瞩万殊该。wù wài rén huán chǐ dì kāi,míng sōu yuǎn zhǔ wàn shū gāi。
已教四野云风合,长使诸峰日月来。yǐ jiào sì yě yún fēng hé,zhǎng shǐ zhū fēng rì yuè lái。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

晓踏空林万叶飞,偶循幽径结山扉。xiǎo tà kōng lín wàn yè fēi,ǒu xún yōu jìng jié shān fēi。
几枝霜干横清影,一抹寒烟守翠微。jǐ zhī shuāng gàn héng qīng yǐng,yī mǒ hán yān shǒu cuì wēi。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

野日荒荒上窈峦,山风飒飒下奔湍。yě rì huāng huāng shàng yǎo luán,shān fēng sà sà xià bēn tuān。
清深共入幽人眼,冷暖何须别样看。qīng shēn gòng rù yōu rén yǎn,lěng nuǎn hé xū bié yàng kàn。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

眼际青山又白云,一般幽意两氤氲。yǎn jì qīng shān yòu bái yún,yī bān yōu yì liǎng yīn yūn。
未妨远绪时牵惹,欲令孤怀细剖分。wèi fáng yuǎn xù shí qiān rě,yù lìng gū huái xì pōu fēn。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

翳然林水濮濠间,鱼鸟亲人合闭关。yì rán lín shuǐ pú háo jiān,yú niǎo qīn rén hé bì guān。
不用行云依晓岫,恐妨初日照寒山。bù yòng xíng yún yī xiǎo xiù,kǒng fáng chū rì zhào hán shān。