古诗词

过汀岭漫望志感

郭之奇

陟彼高岗望眼直,倚軨四顾山如织。zhì bǐ gāo gǎng wàng yǎn zhí,yǐ líng sì gù shān rú zhī。
连空走野入苍冥,东赣西汀青未息。lián kōng zǒu yě rù cāng míng,dōng gàn xī tīng qīng wèi xī。
秋风远逐游人来,朝朝吹入秋山侧。qiū fēng yuǎn zhú yóu rén lái,cháo cháo chuī rù qiū shān cè。
崭溪崩壑相割劘,万木千林同黯塞。zhǎn xī bēng hè xiāng gē mó,wàn mù qiān lín tóng àn sāi。
玉露凋残梧桂枝,白云泛滥烟萝色。yù lù diāo cán wú guì zhī,bái yún fàn làn yān luó sè。
惊心芳树半沉藏,刺眼荆榛方自得。jīng xīn fāng shù bàn chén cáng,cì yǎn jīng zhēn fāng zì dé。
其中巉绝称隘岭,憭慄初登情孔亟。qí zhōng chán jué chēng ài lǐng,liǎo lì chū dēng qíng kǒng jí。
嵚岑怪石向人倾,烦挐交丛横马臆。qīn cén guài shí xiàng rén qīng,fán ná jiāo cóng héng mǎ yì。
櫹椮忽动百禽呼,寂寞寒蝉深且默。xiāo sēn hū dòng bǎi qín hū,jì mò hán chán shēn qiě mò。
低佪转倏欲淫颜,白日荒荒当午匿。dī huí zhuǎn shū yù yín yán,bái rì huāng huāng dāng wǔ nì。
就中秀谷数青松,垂阴曲岫孤特特。jiù zhōng xiù gǔ shù qīng sōng,chuí yīn qū xiù gū tè tè。
独怜托根官路傍,樵牧无知恣残贼。dú lián tuō gēn guān lù bàng,qiáo mù wú zhī zì cán zéi。
斤斧馀痕成瘀伤,令我抚摩泪沾轼。jīn fǔ yú hén chéng yū shāng,lìng wǒ fǔ mó lèi zhān shì。
沉吟此地策疲驱,偃蹇诸峰斜照昃。chén yín cǐ dì cè pí qū,yǎn jiǎn zhū fēng xié zhào zè。
薄暮巃嵷山绪黑,山途未可长迷惑。báo mù lóng sǒng shān xù hēi,shān tú wèi kě zhǎng mí huò。
归去来些故山识,远山悲气孰终极。guī qù lái xiē gù shān shí,yuǎn shān bēi qì shú zhōng jí。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

颇疑彤管似新铏,漫许精神入汗青。pǒ yí tóng guǎn shì xīn xíng,màn xǔ jīng shén rù hàn qīng。
班马魂强能护史,左羊笔健自传经。bān mǎ hún qiáng néng hù shǐ,zuǒ yáng bǐ jiàn zì chuán jīng。
风尘扫后惟霜雪,云雾开时又日星。fēng chén sǎo hòu wéi shuāng xuě,yún wù kāi shí yòu rì xīng。
赢得馀光分暗室,春麟或可寄秋萤。yíng dé yú guāng fēn àn shì,chūn lín huò kě jì qiū yíng。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

千古文心落寸毫,万年青汗苦相熬。qiān gǔ wén xīn luò cùn háo,wàn nián qīng hàn kǔ xiāng áo。
石渠金匮何嗟及,竹简韦编岂惮劳。shí qú jīn kuì hé jiē jí,zhú jiǎn wéi biān qǐ dàn láo。
开笈如依贤圣阃,比肩惟有孝忠曹。kāi jí rú yī xián shèng kǔn,bǐ jiān wéi yǒu xiào zhōng cáo。
可怜缣帛为帷日,守缺犹能并执櫜。kě lián jiān bó wèi wéi rì,shǒu quē yóu néng bìng zhí gāo。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

当年猾夏岂难禁,他日咸宾尽好音。dāng nián huá xià qǐ nán jìn,tā rì xián bīn jǐn hǎo yīn。
两汉东西来魏晋,五胡南北变辽金。liǎng hàn dōng xī lái wèi jìn,wǔ hú nán běi biàn liáo jīn。
兴衰王气殊分合,治乱天行共古今。xīng shuāi wáng qì shū fēn hé,zhì luàn tiān xíng gòng gǔ jīn。
始信山河终在德,谁将锁钥静戎心。shǐ xìn shān hé zhōng zài dé,shuí jiāng suǒ yào jìng róng xīn。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

十载夷羊甚祖龙,周情孔思孰相逢。shí zài yí yáng shén zǔ lóng,zhōu qíng kǒng sī shú xiāng féng。
不辞残缺成苴补,尚许高深入铸镕。bù cí cán quē chéng jū bǔ,shàng xǔ gāo shēn rù zhù róng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

所求龟鉴出丹青,惟有麟书在日星。suǒ qiú guī jiàn chū dān qīng,wéi yǒu lín shū zài rì xīng。
自向马班全阙史,肯教公谷半诬经。zì xiàng mǎ bān quán quē shǐ,kěn jiào gōng gǔ bàn wū jīng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

霜严秋断古何如,刻鹄安能肖彼初。shuāng yán qiū duàn gǔ hé rú,kè gǔ ān néng xiào bǐ chū。
不向雒阳争纸价,只从□水定波馀。bù xiàng luò yáng zhēng zhǐ jià,zhǐ cóng shuǐ dìng bō yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

总为高卑立定居,每依尊攘寓驱除。zǒng wèi gāo bēi lì dìng jū,měi yī zūn rǎng yù qū chú。
当年几见中匡略,此日依稀大事书。dāng nián jǐ jiàn zhōng kuāng lüè,cǐ rì yī xī dà shì shū。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

玉露方沾素卷初,空将青汗慰居诸。yù lù fāng zhān sù juǎn chū,kōng jiāng qīng hàn wèi jū zhū。
从兹十日分今古,纵有微光亦闰馀。cóng zī shí rì fēn jīn gǔ,zòng yǒu wēi guāng yì rùn yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

古不愚人人自愚,敢从千载见微诬。gǔ bù yú rén rén zì yú,gǎn cóng qiān zài jiàn wēi wū。
大文如日垂霜卷,岂为丹黄变绿图。dà wén rú rì chuí shuāng juǎn,qǐ wèi dān huáng biàn lǜ tú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

莫笑时儒多理书,堪怜旧史自经锄。mò xiào shí rú duō lǐ shū,kān lián jiù shǐ zì jīng chú。
今人那少钩玄舌,宛委应皆石匮馀。jīn rén nà shǎo gōu xuán shé,wǎn wěi yīng jiē shí kuì yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

自从三古日周旋,不分时人共简编。zì cóng sān gǔ rì zhōu xuán,bù fēn shí rén gòng jiǎn biān。
搜索高文还典册,推排地步与英贤。sōu suǒ gāo wén hái diǎn cè,tuī pái dì bù yǔ yīng xián。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

真成太始意中逢,元会如环入寸胸。zhēn chéng tài shǐ yì zhōng féng,yuán huì rú huán rù cùn xiōng。
便使秋风藏副稿,时山独赖古云封。biàn shǐ qiū fēng cáng fù gǎo,shí shān dú lài gǔ yún fēng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

传信传疑必至公,惑经疑古自迷蒙。chuán xìn chuán yí bì zhì gōng,huò jīng yí gǔ zì mí méng。
是非已向西麟获,同异何须白虎通。shì fēi yǐ xiàng xī lín huò,tóng yì hé xū bái hǔ tōng。

八月初四日纪事二首

郭之奇

十载艰虞为主恩,居夷避世两堪论。shí zài jiān yú wèi zhǔ ēn,jū yí bì shì liǎng kān lùn。
一时平地氛尘满,几叠幽山雾雨翻。yī shí píng dì fēn chén mǎn,jǐ dié yōu shān wù yǔ fān。
晓涧哀泉添热血,暮烟衰草送归魂。xiǎo jiàn āi quán tiān rè xuè,mù yān shuāi cǎo sòng guī hún。
到头苦节今方尽,莫向秋风洒泪痕。dào tóu kǔ jié jīn fāng jǐn,mò xiàng qiū fēng sǎ lèi hén。

八月初四日纪事二首

郭之奇

成仁取义忆前贤,异代同心几自鞭。chéng rén qǔ yì yì qián xián,yì dài tóng xīn jǐ zì biān。
血比苌弘新化碧,魂依望帝久为鹃。xuè bǐ cháng hóng xīn huà bì,hún yī wàng dì jiǔ wèi juān。
曾无尺寸酬高厚,惟有孤丹照简篇。céng wú chǐ cùn chóu gāo hòu,wéi yǒu gū dān zhào jiǎn piān。
万卷诗书随一炬,千秋霜管俟他年。wàn juǎn shī shū suí yī jù,qiān qiū shuāng guǎn qí tā nián。