古诗词

秋风辞

郭之奇

长夜悠悠白日迷,悲哉秋之为气乃风为。zhǎng yè yōu yōu bái rì mí,bēi zāi qiū zhī wèi qì nǎi fēng wèi。
窈谷彷徨飞叶舞,平原烟邑野云垂。yǎo gǔ páng huáng fēi yè wǔ,píng yuán yān yì yě yún chuí。
已入深闺撩远梦,还依绝塞起关思。yǐ rù shēn guī liāo yuǎn mèng,hái yī jué sāi qǐ guān sī。
登临忽就幽人怨,流年翻生壮士悲。dēng lín hū jiù yōu rén yuàn,liú nián fān shēng zhuàng shì bēi。
壮士幽人多惋慨,深闺绝塞易惊痗。zhuàng shì yōu rén duō wǎn kǎi,shēn guī jué sāi yì jīng mèi。
古今摇落出秋心,心心强半皆风碎。gǔ jīn yáo luò chū qiū xīn,xīn xīn qiáng bàn jiē fēng suì。
独有酒在歌筵不易忧,至于人沉宦海不可浮。dú yǒu jiǔ zài gē yán bù yì yōu,zhì yú rén chén huàn hǎi bù kě fú。
何爱能分欢喜席,何利能关富贵谋。hé ài néng fēn huān xǐ xí,hé lì néng guān fù guì móu。
故乡思莼闻一叹,汾河哀棹见中流。gù xiāng sī chún wén yī tàn,fén hé āi zhào jiàn zhōng liú。
于戏恍悢兮秋声,乃无根而纵横。yú xì huǎng liàng xī qiū shēng,nǎi wú gēn ér zòng héng。
交关塞之魂梦,深士女之性情。jiāo guān sāi zhī hún mèng,shēn shì nǚ zhī xìng qíng。
扬诗骚之陶郁,怆时序之送迎。yáng shī sāo zhī táo yù,chuàng shí xù zhī sòng yíng。
不顾荡荡帝王胸,兴亡老壮乐悲同。bù gù dàng dàng dì wáng xiōng,xīng wáng lǎo zhuàng lè bēi tóng。
征夫思妇无穷止,哀伤群怨与时终。zhēng fū sī fù wú qióng zhǐ,āi shāng qún yuàn yǔ shí zhōng。
此外之人难为力,惟有黠贪与愚愎。cǐ wài zhī rén nán wèi lì,wéi yǒu xiá tān yǔ yú bì。
九十秋风彼百惑,于戏大块将黯默。jiǔ shí qiū fēng bǐ bǎi huò,yú xì dà kuài jiāng àn mò。
窃歌此辞助秋吟,回风下土尽悲音。qiè gē cǐ cí zhù qiū yín,huí fēng xià tǔ jǐn bēi yīn。
平原窈谷欲飞襟,吹彻千古万下心。píng yuán yǎo gǔ yù fēi jīn,chuī chè qiān gǔ wàn xià xīn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

偕今础谒樊山王留酌清轩更有雨湖之约

郭之奇

翛然相造便杯同,竹径松阶半榻中。xiāo rán xiāng zào biàn bēi tóng,zhú jìng sōng jiē bàn tà zhōng。
草色翻庭经细雨,歌声拂树入流风。cǎo sè fān tíng jīng xì yǔ,gē shēng fú shù rù liú fēng。
未知折角人争效,更有披襟独辨雄。wèi zhī zhé jiǎo rén zhēng xiào,gèng yǒu pī jīn dú biàn xióng。
此夕隆欢真不意,尚期一苇兴何穷。cǐ xī lóng huān zhēn bù yì,shàng qī yī wěi xīng hé qióng。

是夕饶黄山侍御邀同今础酌南楼共望雨湖

郭之奇

南楼纵目便湖山,犹似扁舟碧渚间。nán lóu zòng mù biàn hú shān,yóu shì biǎn zhōu bì zhǔ jiān。
电里波光时一见,雨过秋色夜初还。diàn lǐ bō guāng shí yī jiàn,yǔ guò qiū sè yè chū hái。
幸逢绣史携新赏,遂使金沙识故颜。xìng féng xiù shǐ xié xīn shǎng,suì shǐ jīn shā shí gù yán。
主意未终客未倦,何妨秉烛对流间。zhǔ yì wèi zhōng kè wèi juàn,hé fáng bǐng zhú duì liú jiān。

四日发蕲阳有感

郭之奇

此地空怀屈宋音,无缘凭吊怅孤心。cǐ dì kōng huái qū sòng yīn,wú yuán píng diào chàng gū xīn。
平原十日徒相款,咫尺三湘未可寻。píng yuán shí rì tú xiāng kuǎn,zhǐ chǐ sān xiāng wèi kě xún。
游远依然同迫厄,悲秋何处问登临。yóu yuǎn yī rán tóng pò è,bēi qiū hé chù wèn dēng lín。
只怜入楚多骚怨,况复乡思动越吟。zhǐ lián rù chǔ duō sāo yuàn,kuàng fù xiāng sī dòng yuè yín。

是夕泊垄坪镇舟眺

郭之奇

广汉初方忽仲秋,生涯到处祇孤舟。guǎng hàn chū fāng hū zhòng qiū,shēng yá dào chù qí gū zhōu。
露从葭满归遥水,风自蘋吹入近洲。lù cóng jiā mǎn guī yáo shuǐ,fēng zì píng chuī rù jìn zhōu。
十日黄蕲无胜览,深更独苇愧东流。shí rì huáng qí wú shèng lǎn,shēn gèng dú wěi kuì dōng liú。
乡心漫有丹砂梦,怀古终输赤壁游。xiāng xīn màn yǒu dān shā mèng,huái gǔ zhōng shū chì bì yóu。

见月落秋空云敛波出悠然有感

郭之奇

从来不识汉江秋,湛湛枫林寄古愁。cóng lái bù shí hàn jiāng qiū,zhàn zhàn fēng lín jì gǔ chóu。
落日扁舟依绿屿,清宵万壑抱沧流。luò rì biǎn zhōu yī lǜ yǔ,qīng xiāo wàn hè bào cāng liú。
月方一见思其满,云自初生看及收。yuè fāng yī jiàn sī qí mǎn,yún zì chū shēng kàn jí shōu。
遂有波光迎夜色,因之凄绪发蘋洲。suì yǒu bō guāng yíng yè sè,yīn zhī qī xù fā píng zhōu。

庐山道中憩东林寺询寺僧以远公旧事

郭之奇

四望苍屏尽渺然,松开忽见紫炉烟。sì wàng cāng píng jǐn miǎo rán,sōng kāi hū jiàn zǐ lú yān。
怪来九叠祥光出,独向东林瑞像前。guài lái jiǔ dié xiáng guāng chū,dú xiàng dōng lín ruì xiàng qián。
竺影难留图里迹,素沙犹自雨中研。zhú yǐng nán liú tú lǐ jì,sù shā yóu zì yǔ zhōng yán。
几回频就山僧问,谁忆当年论五篇。jǐ huí pín jiù shān sēng wèn,shuí yì dāng nián lùn wǔ piān。

对庐山默约

郭之奇

白云作意令山深,平卷诸峰上客襟。bái yún zuò yì lìng shān shēn,píng juǎn zhū fēng shàng kè jīn。
欲因康乐寻幽兴,顿拨渊明入社心。yù yīn kāng lè xún yōu xīng,dùn bō yuān míng rù shè xīn。
薪火相传无异昔,愿文初发已从今。xīn huǒ xiāng chuán wú yì xī,yuàn wén chū fā yǐ cóng jīn。
若待辞荣来此地,千年空属远公岑。ruò dài cí róng lái cǐ dì,qiān nián kōng shǔ yuǎn gōng cén。

西山秋水初八日南浦登舟

郭之奇

携来吴楚百川秋,并入西江一水流。xié lái wú chǔ bǎi chuān qiū,bìng rù xī jiāng yī shuǐ liú。
江水流秋秋欲半,秋江对客客多愁。jiāng shuǐ liú qiū qiū yù bàn,qiū jiāng duì kè kè duō chóu。
蝉如有恨藏朝树,鸥自无心出暮洲。chán rú yǒu hèn cáng cháo shù,ōu zì wú xīn chū mù zhōu。
莫道归帆朝暮迫,月明江远倍悠悠。mò dào guī fān cháo mù pò,yuè míng jiāng yuǎn bèi yōu yōu。

急雨

郭之奇

秋云犹作夏峰奇,急雨衔山过水湄。qiū yún yóu zuò xià fēng qí,jí yǔ xián shān guò shuǐ méi。
长浦斜阳从望失,夹堤流电向襟麾。zhǎng pǔ xié yáng cóng wàng shī,jiā dī liú diàn xiàng jīn huī。
丹林绿霭初回互,碧野澄川忽骤驰。dān lín lǜ ǎi chū huí hù,bì yě chéng chuān hū zhòu chí。
此际孤篷依落叶,萧萧一任晚风吹。cǐ jì gū péng yī luò yè,xiāo xiāo yī rèn wǎn fēng chuī。

临流

郭之奇

清宵悲客独舟看,望入星槎机石寒。qīng xiāo bēi kè dú zhōu kàn,wàng rù xīng chá jī shí hán。
金斗浆浮疑在水,银河影泻似奔湍。jīn dòu jiāng fú yí zài shuǐ,yín hé yǐng xiè shì bēn tuān。
浅深夜色依愁见,近远波声出绪漫。qiǎn shēn yè sè yī chóu jiàn,jìn yuǎn bō shēng chū xù màn。
莫是征人归意懒,临流孤眺便相安。mò shì zhēng rén guī yì lǎn,lín liú gū tiào biàn xiāng ān。

穷川

郭之奇

日抱孤情入逝川,维舟夜对得其先。rì bào gū qíng rù shì chuān,wéi zhōu yè duì dé qí xiān。
石倾雨过蘋中水,溪泻云深树里泉。shí qīng yǔ guò píng zhōng shuǐ,xī xiè yún shēn shù lǐ quán。
素影摇秋同荡漾,轻阴落夜共洄漩。sù yǐng yáo qiū tóng dàng yàng,qīng yīn luò yè gòng huí xuán。
繇来此意何人会,始信如斯即我缘。yáo lái cǐ yì hé rén huì,shǐ xìn rú sī jí wǒ yuán。

中秋夜泊界亭村雨望

郭之奇

秋中孤缆一流湾,明月相愁闭远山。qiū zhōng gū lǎn yī liú wān,míng yuè xiāng chóu bì yuǎn shān。
落木疏枝云黯淡,芳汀细草雨潺湲。luò mù shū zhī yún àn dàn,fāng tīng xì cǎo yǔ chán yuán。
独怜团扇因寒置,忽忆浮槎自海还。dú lián tuán shàn yīn hán zhì,hū yì fú chá zì hǎi hái。
何事蟾光终畏客,却教萤火熠离颜。hé shì chán guāng zhōng wèi kè,què jiào yíng huǒ yì lí yán。

人日寄谢儒美兼招赴宛在堂也

郭之奇

春朝梦子生池草,人日题诗附陇梅。chūn cháo mèng zi shēng chí cǎo,rén rì tí shī fù lǒng méi。
烟景当前迷独往,光风入抱逐谁来。yān jǐng dāng qián mí dú wǎng,guāng fēng rù bào zhú shuí lái。
鸣嘤一鸟原求和,偏反诸花莫漫猜。míng yīng yī niǎo yuán qiú hé,piān fǎn zhū huā mò màn cāi。
若使相思能命驾,床头新酿恰初醅。ruò shǐ xiāng sī néng mìng jià,chuáng tóu xīn niàng qià chū pēi。

趋燕在即值儒美有五羊之行驰书言别诗以复之

郭之奇

衡心十载日相求,相视相期物外游。héng xīn shí zài rì xiāng qiú,xiāng shì xiāng qī wù wài yóu。
忽听羊峰催折屐,空馀鳄渚忆同舟。hū tīng yáng fēng cuī zhé jī,kōng yú è zhǔ yì tóng zhōu。
岭梅落尽劳乡梦,江杏开时结旅愁。lǐng méi luò jǐn láo xiāng mèng,jiāng xìng kāi shí jié lǚ chóu。
两地云天堪一泪,春风万里倍离忧。liǎng dì yún tiān kān yī lèi,chūn fēng wàn lǐ bèi lí yōu。

郡中别馆未为客也而客况倍之长宵不寐因之诗之

郭之奇

一馆萧然予客凉,似疑客惯未全尝。yī guǎn xiāo rán yǔ kè liáng,shì yí kè guàn wèi quán cháng。
晚云自作秋容远,落烬相依夜息长。wǎn yún zì zuò qiū róng yuǎn,luò jìn xiāng yī yè xī zhǎng。
酒罢细闻诸籁寂,吟成出见列星光。jiǔ bà xì wén zhū lài jì,yín chéng chū jiàn liè xīng guāng。
漫劳久对深寒绪,却令多愁只独商。màn láo jiǔ duì shēn hán xù,què lìng duō chóu zhǐ dú shāng。