古诗词

五月十三□□去廉因作廉□逃一篇且愿有事于廉者瞻前顾后相留意于斯言乐府

郭之奇

飞廉飞廉,错认三廉是汝乡。fēi lián fēi lián,cuò rèn sān lián shì rǔ xiāng。
秋去春来逾鬼蜮,髡头削臂称犬羊。qiū qù chūn lái yú guǐ yù,kūn tóu xuē bì chēng quǎn yáng。
尔贯既盈时乃至,中天旭日既当阳。ěr guàn jì yíng shí nǎi zhì,zhōng tiān xù rì jì dāng yáng。
已传面缚皆酋首,复道输诚化假王。yǐ chuán miàn fù jiē qiú shǒu,fù dào shū chéng huà jiǎ wáng。
千条汉帜标玄菟,十路天兵断白狼。qiān tiáo hàn zhì biāo xuán tú,shí lù tiān bīng duàn bái láng。
尔归何地逃何所,此民何罪供尔戕。ěr guī hé dì táo hé suǒ,cǐ mín hé zuì gōng ěr qiāng。
尔纵戕民民尚有,一二鸠形脱剑铓。ěr zòng qiāng mín mín shàng yǒu,yī èr jiū xíng tuō jiàn máng。
或疑城旦辞舂市,谁沐猿猴出近岗。huò yí chéng dàn cí chōng shì,shuí mù yuán hóu chū jìn gǎng。
欲言未言气屡绝,自言三日奔道旁。yù yán wèi yán qì lǚ jué,zì yán sān rì bēn dào páng。
尚忆去年秋九月,□归不似此苍皇。shàng yì qù nián qiū jiǔ yuè,guī bù shì cǐ cāng huáng。
西顾钦灵东化石,未闻一矢遥相当。xī gù qīn líng dōng huà shí,wèi wén yī shǐ yáo xiāng dāng。
此如穷寇谁追掩,此如鸟兽乍惊翔。cǐ rú qióng kòu shuí zhuī yǎn,cǐ rú niǎo shòu zhà jīng xiáng。
始知天意从人意,□之亡也实天亡。shǐ zhī tiān yì cóng rén yì,zhī wáng yě shí tiān wáng。
天亡骄子终弗恤,人非族类自相妨。tiān wáng jiāo zi zhōng fú xù,rén fēi zú lèi zì xiāng fáng。
我见天人应不远,瞻前顾后几徊徨。wǒ jiàn tiān rén yīng bù yuǎn,zhān qián gù hòu jǐ huái huáng。
非仁胡服,非义胡昌。fēi rén hú fú,fēi yì hú chāng。
人之所去,天曷可长。rén zhī suǒ qù,tiān hé kě zhǎng。
凡百君子,视彼无良。fán bǎi jūn zi,shì bǐ wú liáng。
省厥干戈,念尔衣裳。shěng jué gàn gē,niàn ěr yī shang。
鹤在轩而丧卫,鱼已烂而亡梁。hè zài xuān ér sàng wèi,yú yǐ làn ér wáng liáng。
作善降之百祥,作不善降之百殃。zuò shàn jiàng zhī bǎi xiáng,zuò bù shàn jiàng zhī bǎi yāng。
书有明训,命不干常。shū yǒu míng xùn,mìng bù gàn cháng。
谁为此言,满室满堂。shuí wèi cǐ yán,mǎn shì mǎn táng。
以暴易暴,不臧厥臧。yǐ bào yì bào,bù zāng jué zāng。
君不见去秋土官土弁今何在,青史不收血异苌。jūn bù jiàn qù qiū tǔ guān tǔ biàn jīn hé zài,qīng shǐ bù shōu xuè yì cháng。
彼人不幸而为今人嗤也,戒之哉,后事之资前岂忘。bǐ rén bù xìng ér wèi jīn rén chī yě,jiè zhī zāi,hòu shì zhī zī qián qǐ wàng。
嗟我何人独永伤,愿操长矢尽欃枪。jiē wǒ hé rén dú yǒng shāng,yuàn cāo zhǎng shǐ jǐn chán qiāng。
手援北斗酌桂浆,自西自南以东行。shǒu yuán běi dòu zhuó guì jiāng,zì xī zì nán yǐ dōng xíng。
三春目极怀千里,六月徂署抱秋霜。sān chūn mù jí huái qiān lǐ,liù yuè cú shǔ bào qiū shuāng。
安能含思郁郁长居此,使我不得伸愁肠。ān néng hán sī yù yù zhǎng jū cǐ,shǐ wǒ bù dé shēn chóu cháng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

十八早自从叔公车舫至峡江过伯常兄舟中共酌醉后口占二绝

郭之奇

仙舟飘渺溯潺湲,访载寻稽忽可扳。xiān zhōu piāo miǎo sù chán yuán,fǎng zài xún jī hū kě bān。
一笑一歌江日暮,流光山色窅然闲。yī xiào yī gē jiāng rì mù,liú guāng shān sè yǎo rán xián。

时得家报伯常兄城侄痘疹新愈喜甚口占相慰二首

郭之奇

万里江云收玉峡,数行家信出金川。wàn lǐ jiāng yún shōu yù xiá,shù xíng jiā xìn chū jīn chuān。
为兄同慰凤毛种,不惜歌欢鹢首船。wèi xiōng tóng wèi fèng máo zhǒng,bù xī gē huān yì shǒu chuán。

时得家报伯常兄城侄痘疹新愈喜甚口占相慰二首

郭之奇

烟波江上恰相随,春草池塘未足奇。yān bō jiāng shàng qià xiāng suí,chūn cǎo chí táng wèi zú qí。
醉罢不知霜色夜,诗成已是月明时。zuì bà bù zhī shuāng sè yè,shī chéng yǐ shì yuè míng shí。

过丰城剑江二首

郭之奇

剑光何德烛天河,已没平津又若何。jiàn guāng hé dé zhú tiān hé,yǐ méi píng jīn yòu ruò hé。
神物终非人世玩,江充长与万年磨。shén wù zhōng fēi rén shì wán,jiāng chōng zhǎng yǔ wàn nián mó。

过丰城剑江二首

郭之奇

江来万里独何求,剑去千年不可留。jiāng lái wàn lǐ dú hé qiú,jiàn qù qiān nián bù kě liú。
夜半霜华生月色,还疑精气逐舟浮。yè bàn shuāng huá shēng yuè sè,hái yí jīng qì zhú zhōu fú。

既而湖山暮接清风拂月复成其一

郭之奇

庐山如屏湖如镜,白云其容月其性。lú shān rú píng hú rú jìng,bái yún qí róng yuè qí xìng。
湖偏宜月山宜云,风以为媒初相娉。hú piān yí yuè shān yí yún,fēng yǐ wèi méi chū xiāng pīng。

因念昔者寺僧乞诗子瞻留一绝曰帝遣银河一派垂古来惟有谪仙词飞流溅沫知多少不与徐凝洗恶诗今之题庐山者益多谨依韵述之以告诸词客

郭之奇

庐山误出此篇垂,多少徐人欲李辞。lú shān wù chū cǐ piān chuí,duō shǎo xú rén yù lǐ cí。
今日徐人才更倍,谪仙跽请主僧诗。jīn rì xú rén cái gèng bèi,zhé xiān jì qǐng zhǔ sēng shī。

偶占

郭之奇

晓风飞去片花吹,暮雨低来折柳垂。xiǎo fēng fēi qù piàn huā chuī,mù yǔ dī lái zhé liǔ chuí。
愁绝子规声欲断,美人独立意迟迟。chóu jué zi guī shēng yù duàn,měi rén dú lì yì chí chí。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

一苇何堪万点侵,无人告诉只呻吟。yī wěi hé kān wàn diǎn qīn,wú rén gào sù zhǐ shēn yín。
中宵料理三移枕,竟日绸缪两蔽襟。zhōng xiāo liào lǐ sān yí zhěn,jìng rì chóu móu liǎng bì jīn。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

无端林响引风窥,多事桅声报客知。wú duān lín xiǎng yǐn fēng kuī,duō shì wéi shēng bào kè zhī。
缘岸低来同懒困,偏帆迟去半欹危。yuán àn dī lái tóng lǎn kùn,piān fān chí qù bàn yī wēi。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

一片春深积雨吹,花开如喜落花悲。yī piàn chūn shēn jī yǔ chuī,huā kāi rú xǐ luò huā bēi。
未知悲喜终谁得,雨却归春春亦疑。wèi zhī bēi xǐ zhōng shuí dé,yǔ què guī chūn chūn yì yí。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

招招舟子笠蓑蒙,踯躅溇沙湿岸中。zhāo zhāo zhōu zi lì suō méng,zhí zhú lóu shā shī àn zhōng。
惊起浴鸥飞别浦,横拖醉竹压孤篷。jīng qǐ yù ōu fēi bié pǔ,héng tuō zuì zhú yā gū péng。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

缘溪处处野花逢,裔草拖泥乱影重。yuán xī chù chù yě huā féng,yì cǎo tuō ní luàn yǐng zhòng。
恰似春光怜莫主,传教细雨沐新容。qià shì chūn guāng lián mò zhǔ,chuán jiào xì yǔ mù xīn róng。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

夹陵一带碧波洄,雨脚迷离纷欲催。jiā líng yī dài bì bō huí,yǔ jiǎo mí lí fēn yù cuī。
何处村烟云卷去,随缘鸟语客传来。hé chù cūn yān yún juǎn qù,suí yuán niǎo yǔ kè chuán lái。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

泯泯朝流晚更添,洄沙拂渚浪花兼。mǐn mǐn cháo liú wǎn gèng tiān,huí shā fú zhǔ làng huā jiān。
贪看激石分波过,忘却迟舟缩棹黏。tān kàn jī shí fēn bō guò,wàng què chí zhōu suō zhào nián。