古诗词

五月十三□□去廉因作廉□逃一篇且愿有事于廉者瞻前顾后相留意于斯言乐府

郭之奇

飞廉飞廉,错认三廉是汝乡。fēi lián fēi lián,cuò rèn sān lián shì rǔ xiāng。
秋去春来逾鬼蜮,髡头削臂称犬羊。qiū qù chūn lái yú guǐ yù,kūn tóu xuē bì chēng quǎn yáng。
尔贯既盈时乃至,中天旭日既当阳。ěr guàn jì yíng shí nǎi zhì,zhōng tiān xù rì jì dāng yáng。
已传面缚皆酋首,复道输诚化假王。yǐ chuán miàn fù jiē qiú shǒu,fù dào shū chéng huà jiǎ wáng。
千条汉帜标玄菟,十路天兵断白狼。qiān tiáo hàn zhì biāo xuán tú,shí lù tiān bīng duàn bái láng。
尔归何地逃何所,此民何罪供尔戕。ěr guī hé dì táo hé suǒ,cǐ mín hé zuì gōng ěr qiāng。
尔纵戕民民尚有,一二鸠形脱剑铓。ěr zòng qiāng mín mín shàng yǒu,yī èr jiū xíng tuō jiàn máng。
或疑城旦辞舂市,谁沐猿猴出近岗。huò yí chéng dàn cí chōng shì,shuí mù yuán hóu chū jìn gǎng。
欲言未言气屡绝,自言三日奔道旁。yù yán wèi yán qì lǚ jué,zì yán sān rì bēn dào páng。
尚忆去年秋九月,□归不似此苍皇。shàng yì qù nián qiū jiǔ yuè,guī bù shì cǐ cāng huáng。
西顾钦灵东化石,未闻一矢遥相当。xī gù qīn líng dōng huà shí,wèi wén yī shǐ yáo xiāng dāng。
此如穷寇谁追掩,此如鸟兽乍惊翔。cǐ rú qióng kòu shuí zhuī yǎn,cǐ rú niǎo shòu zhà jīng xiáng。
始知天意从人意,□之亡也实天亡。shǐ zhī tiān yì cóng rén yì,zhī wáng yě shí tiān wáng。
天亡骄子终弗恤,人非族类自相妨。tiān wáng jiāo zi zhōng fú xù,rén fēi zú lèi zì xiāng fáng。
我见天人应不远,瞻前顾后几徊徨。wǒ jiàn tiān rén yīng bù yuǎn,zhān qián gù hòu jǐ huái huáng。
非仁胡服,非义胡昌。fēi rén hú fú,fēi yì hú chāng。
人之所去,天曷可长。rén zhī suǒ qù,tiān hé kě zhǎng。
凡百君子,视彼无良。fán bǎi jūn zi,shì bǐ wú liáng。
省厥干戈,念尔衣裳。shěng jué gàn gē,niàn ěr yī shang。
鹤在轩而丧卫,鱼已烂而亡梁。hè zài xuān ér sàng wèi,yú yǐ làn ér wáng liáng。
作善降之百祥,作不善降之百殃。zuò shàn jiàng zhī bǎi xiáng,zuò bù shàn jiàng zhī bǎi yāng。
书有明训,命不干常。shū yǒu míng xùn,mìng bù gàn cháng。
谁为此言,满室满堂。shuí wèi cǐ yán,mǎn shì mǎn táng。
以暴易暴,不臧厥臧。yǐ bào yì bào,bù zāng jué zāng。
君不见去秋土官土弁今何在,青史不收血异苌。jūn bù jiàn qù qiū tǔ guān tǔ biàn jīn hé zài,qīng shǐ bù shōu xuè yì cháng。
彼人不幸而为今人嗤也,戒之哉,后事之资前岂忘。bǐ rén bù xìng ér wèi jīn rén chī yě,jiè zhī zāi,hòu shì zhī zī qián qǐ wàng。
嗟我何人独永伤,愿操长矢尽欃枪。jiē wǒ hé rén dú yǒng shāng,yuàn cāo zhǎng shǐ jǐn chán qiāng。
手援北斗酌桂浆,自西自南以东行。shǒu yuán běi dòu zhuó guì jiāng,zì xī zì nán yǐ dōng xíng。
三春目极怀千里,六月徂署抱秋霜。sān chūn mù jí huái qiān lǐ,liù yuè cú shǔ bào qiū shuāng。
安能含思郁郁长居此,使我不得伸愁肠。ān néng hán sī yù yù zhǎng jū cǐ,shǐ wǒ bù dé shēn chóu cháng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

我思四章章八句

郭之奇

冬非我冬,我思冬峰。dōng fēi wǒ dōng,wǒ sī dōng fēng。
霜日相从,有寒者松。shuāng rì xiāng cóng,yǒu hán zhě sōng。
何彼秾兮,为冬容兮。hé bǐ nóng xī,wèi dōng róng xī。
彼姝者子,逝肯逢兮。bǐ shū zhě zi,shì kěn féng xī。

秋思不已作思玄歌一篇以自广

郭之奇

造化为炉铸九丘,群生寄命本蜉蝣。zào huà wèi lú zhù jiǔ qiū,qún shēng jì mìng běn fú yóu。
百年转盼赴东流,跛踦相随就隙沟。bǎi nián zhuǎn pàn fù dōng liú,bǒ yǐ xiāng suí jiù xì gōu。
顾彼诸愚何啾啾,奔驰索死莫言休。gù bǐ zhū yú hé jiū jiū,bēn chí suǒ sǐ mò yán xiū。
如火如金各背雠,为光为鬼眯双眸。rú huǒ rú jīn gè bèi chóu,wèi guāng wèi guǐ mī shuāng móu。
逐狐鸣鼓向阴幽,被发兽心孰可柔。zhú hú míng gǔ xiàng yīn yōu,bèi fā shòu xīn shú kě róu。
贪财惜费伏深谋,言如鳖咳夜相酬。tān cái xī fèi fú shēn móu,yán rú biē ké yè xiāng chóu。
燕雀悲飞入海啁,海客安能复从鸥。yàn què bēi fēi rù hǎi zhāo,hǎi kè ān néng fù cóng ōu。
电光石火须臾偷,薤稀蒿里聚鸣楸。diàn guāng shí huǒ xū yú tōu,xiè xī hāo lǐ jù míng qiū。
岂无高人廑远忧,明分曲直异弦钩。qǐ wú gāo rén jǐn yuǎn yōu,míng fēn qū zhí yì xián gōu。
岂无达士抱前羞,舍利为名名颇留。qǐ wú dá shì bào qián xiū,shě lì wèi míng míng pǒ liú。
以今观之亦赘疣,名利相差总一矛。yǐ jīn guān zhī yì zhuì yóu,míng lì xiāng chà zǒng yī máo。
未闻回首志玄修,岂令丹青救白头。wèi wén huí shǒu zhì xuán xiū,qǐ lìng dān qīng jiù bái tóu。
予将往问逍遥游。yǔ jiāng wǎng wèn xiāo yáo yóu。
物外人间恣窈搜。wù wài rén jiān zì yǎo sōu。
寄愁天上不须愁,埋忧地下不须忧。jì chóu tiān shàng bù xū chóu,mái yōu dì xià bù xū yōu。
微风为柁气为舟,百虑俱排至要收。wēi fēng wèi duò qì wèi zhōu,bǎi lǜ jù pái zhì yào shōu。
芝草翩翩动十洲,予入名山手自抽。zhī cǎo piān piān dòng shí zhōu,yǔ rù míng shān shǒu zì chōu。
仙人聚语白云浮,神丹度世许诚求。xiān rén jù yǔ bái yún fú,shén dān dù shì xǔ chéng qiú。
胸专意一苟无尤,为白为雌道所邮。xiōng zhuān yì yī gǒu wú yóu,wèi bái wèi cí dào suǒ yóu。
或云上古有春秋,能使今人作古俦。huò yún shàng gǔ yǒu chūn qiū,néng shǐ jīn rén zuò gǔ chóu。
今人果信予言不,予姑与世日繇繇。jīn rén guǒ xìn yǔ yán bù,yǔ gū yǔ shì rì yáo yáo。

仲冬六日发百宜二首

郭之奇

野色虚无判,飞烟近远同。yě sè xū wú pàn,fēi yān jìn yuǎn tóng。
旌旟霄汉里,人马画图中。jīng yú xiāo hàn lǐ,rén mǎ huà tú zhōng。
久对霜林碧,徐看晓岫红。jiǔ duì shuāng lín bì,xú kàn xiǎo xiù hóng。
光华随望出,紫气日来东。guāng huá suí wàng chū,zǐ qì rì lái dōng。

仲冬六日发百宜二首

郭之奇

行迈终何止,徂东意曰归。xíng mài zhōng hé zhǐ,cú dōng yì yuē guī。
义将私爱割,思入故园飞。yì jiāng sī ài gē,sī rù gù yuán fēi。
鸟道殊荒寂,松声出翠微。niǎo dào shū huāng jì,sōng shēng chū cuì wēi。
离心虽此际,不可泪征衣。lí xīn suī cǐ jì,bù kě lèi zhēng yī。

开平马上

郭之奇

老骥安能伏,祖鞭亦未疲。lǎo jì ān néng fú,zǔ biān yì wèi pí。
长驱因此日,同轨庶其时。zhǎng qū yīn cǐ rì,tóng guǐ shù qí shí。
情在东山什,心馀左道思。qíng zài dōng shān shén,xīn yú zuǒ dào sī。
从军将有述,倚马或相宜。cóng jūn jiāng yǒu shù,yǐ mǎ huò xiāng yí。

十一日抵会邑南关同王师攻围

郭之奇

三旬犹逆命,万马扼□亢。sān xún yóu nì mìng,wàn mǎ è kàng。
鱼釜终须铄,螳车莫漫当。yú fǔ zhōng xū shuò,táng chē mò màn dāng。
攻心明上策,耀德岂多戕。gōng xīn míng shàng cè,yào dé qǐ duō qiāng。
且复收冬令,何难定水方。qiě fù shōu dōng lìng,hé nán dìng shuǐ fāng。

十三长至西宁藩臣恭设龙位行五拜三叩礼臣同胡卫国率诸文武行十二拜恭纪

郭之奇

拜稽同上国,尊攘赖贤王。bài jī tóng shàng guó,zūn rǎng lài xián wáng。
望阙思龙衮,飞云动鸟章。wàng quē sī lóng gǔn,fēi yún dòng niǎo zhāng。
闭关三日后,化逆两阶旁。bì guān sān rì hòu,huà nì liǎng jiē páng。
百倍看兵气,齐兹仰帝光。bǎi bèi kàn bīng qì,qí zī yǎng dì guāng。

攻围日久

郭之奇

傒我如相怨,兴师出共仇。xī wǒ rú xiāng yuàn,xīng shī chū gòng chóu。
稍迟神武杀,终令鬼方收。shāo chí shén wǔ shā,zhōng lìng guǐ fāng shōu。
宁尔应戈倒,勖哉看杵流。níng ěr yīng gē dào,xù zāi kàn chǔ liú。
且当坚细壁,那可割鸿沟。qiě dāng jiān xì bì,nà kě gē hóng gōu。

斗洞见梅花四首

郭之奇

素质犹相迩,冰心莫我遐。sù zhì yóu xiāng ěr,bīng xīn mò wǒ xiá。
颇疑春有脚,能使雪为花。pǒ yí chūn yǒu jiǎo,néng shǐ xuě wèi huā。
窈谷辞兵气,荒村作岁华。yǎo gǔ cí bīng qì,huāng cūn zuò suì huá。
可怜香自扑,独令远人嗟。kě lián xiāng zì pū,dú lìng yuǎn rén jiē。

斗洞见梅花四首

郭之奇

似闻花有叹,偶值客幽吟。shì wén huā yǒu tàn,ǒu zhí kè yōu yín。
自恨丛芳少,相依窈绪沉。zì hèn cóng fāng shǎo,xiāng yī yǎo xù chén。
晓风吹淡薄,寒日护清深。xiǎo fēng chuī dàn báo,hán rì hù qīng shēn。
岂意枝头色,犹同物外心。qǐ yì zhī tóu sè,yóu tóng wù wài xīn。

斗洞见梅花四首

郭之奇

幸不依炎岭,真宜傍碧溪。xìng bù yī yán lǐng,zhēn yí bàng bì xī。
馀香收未足,交影画难齐。yú xiāng shōu wèi zú,jiāo yǐng huà nán qí。
有意含公鼎,销魂倩客题。yǒu yì hán gōng dǐng,xiāo hún qiàn kè tí。
当年官阁兴,满目似堪携。dāng nián guān gé xīng,mǎn mù shì kān xié。

致败

郭之奇

一挫兵常尔,天心岂右胡。yī cuò bīng cháng ěr,tiān xīn qǐ yòu hú。
自缘蛇豕众,未必虎罴懦。zì yuán shé shǐ zhòng,wèi bì hǔ pí nuò。
垂翅良当奋,收馀或可图。chuí chì liáng dāng fèn,shōu yú huò kě tú。
我观能败者,遵养亦非徒。wǒ guān néng bài zhě,zūn yǎng yì fēi tú。

致败

郭之奇

宋仁今颇继,齐勇复谁馀。sòng rén jīn pǒ jì,qí yǒng fù shuí yú。
颇怪玄枵纪,翻为赤臭居。pǒ guài xuán xiāo jì,fān wèi chì chòu jū。
春光愁废垒,草色怅丘墟。chūn guāng chóu fèi lěi,cǎo sè chàng qiū xū。
屈指他时蔓,何当此岁除。qū zhǐ tā shí màn,hé dāng cǐ suì chú。

闻闽师数百艘至澳门喜其来而悲其晚

郭之奇

所闻平越郡,毕竟倚楼船。suǒ wén píng yuè jùn,bì jìng yǐ lóu chuán。
何事千羊走,初浮万鹢前。hé shì qiān yáng zǒu,chū fú wàn yì qián。
招摇终客守,枉矢漫西旋。zhāo yáo zhōng kè shǒu,wǎng shǐ màn xī xuán。
自古渑池翼,榆收亦偶然。zì gǔ miǎn chí yì,yú shōu yì ǒu rán。

念七日繇百宜移居石井

郭之奇

侧身依鸟道,即见有鸿蒙。cè shēn yī niǎo dào,jí jiàn yǒu hóng méng。
萝薜心安处,烟霞俗在中。luó bì xīn ān chù,yān xiá sú zài zhōng。
稍闻群涧沥,渐许一林通。shāo wén qún jiàn lì,jiàn xǔ yī lín tōng。
叹息人间世,犹留物外风。tàn xī rén jiān shì,yóu liú wù wài fēng。