古诗词

拟行路难三首

郭之奇

一山一水又一乡,风风雨雨最凄凉。yī shān yī shuǐ yòu yī xiāng,fēng fēng yǔ yǔ zuì qī liáng。
水山终始但车舟,风雨凭淩失春秋。shuǐ shān zhōng shǐ dàn chē zhōu,fēng yǔ píng líng shī chūn qiū。
昨宵简历数秋光,九月下旬为降霜。zuó xiāo jiǎn lì shù qiū guāng,jiǔ yuè xià xún wèi jiàng shuāng。
杨柳多时欲萎落,莎鸡在户已深藏。yáng liǔ duō shí yù wēi luò,shā jī zài hù yǐ shēn cáng。
行子中道见时物,清朝如何不彷徨。xíng zi zhōng dào jiàn shí wù,qīng cháo rú hé bù páng huáng。
彷徨还自念,念我容颜独秋当。páng huáng hái zì niàn,niàn wǒ róng yán dú qiū dāng。
深愁素髭欺客至,难将短鬓较途长。shēn chóu sù zī qī kè zhì,nán jiāng duǎn bìn jiào tú zhǎng。
征衣自加还自惜,忽闻暮响何茫茫。zhēng yī zì jiā hái zì xī,hū wén mù xiǎng hé máng máng。
想有羁人同旅怨,故令清砧厉空房。xiǎng yǒu jī rén tóng lǚ yuàn,gù lìng qīng zhēn lì kōng fáng。
或因明月生离思,复令幽机覆流黄。huò yīn míng yuè shēng lí sī,fù lìng yōu jī fù liú huáng。
流黄满疋向月清,佳人刀尺就机鸣。liú huáng mǎn pǐ xiàng yuè qīng,jiā rén dāo chǐ jiù jī míng。
思君腰带如畴昔,但妾愁多未能成。sī jūn yāo dài rú chóu xī,dàn qiè chóu duō wèi néng chéng。
听此令人伤远神,征夫相值愿传声。tīng cǐ lìng rén shāng yuǎn shén,zhēng fū xiāng zhí yuàn chuán shēng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

哀鞠四绝

郭之奇

孝薄无繇达至尊,陈情五上自声吞。xiào báo wú yáo dá zhì zūn,chén qíng wǔ shàng zì shēng tūn。
纵然此日酬王事,已自今生负母恩。zòng rán cǐ rì chóu wáng shì,yǐ zì jīn shēng fù mǔ ēn。

痛兄三绝

郭之奇

昨夜南杓坠鸟星,柳注霜飞翼雨零。zuó yè nán biāo zhuì niǎo xīng,liǔ zhù shuāng fēi yì yǔ líng。
池毛已落人间影,张素空留天上形。chí máo yǐ luò rén jiān yǐng,zhāng sù kōng liú tiān shàng xíng。

痛兄三绝

郭之奇

一抔初筑共泥驮,三月庐居片石磨。yī póu chū zhù gòng ní tuó,sān yuè lú jū piàn shí mó。
封树未干松未植,伯从母去仲如何。fēng shù wèi gàn sōng wèi zhí,bó cóng mǔ qù zhòng rú hé。

痛兄三绝

郭之奇

三十年来弟与兄,如形依影响从声。sān shí nián lái dì yǔ xiōng,rú xíng yī yǐng xiǎng cóng shēng。
声销影灭归何处,未了前缘结再生。shēng xiāo yǐng miè guī hé chù,wèi le qián yuán jié zài shēng。

悼内二绝

郭之奇

潘壁庄盆事未殊,人间哀乐总须臾。pān bì zhuāng pén shì wèi shū,rén jiān āi lè zǒng xū yú。
情知汝去终无憾,频道归泉得侍姑。qíng zhī rǔ qù zhōng wú hàn,pín dào guī quán dé shì gū。

悼内二绝

郭之奇

回头似得再来身,生死迷关自转轮。huí tóu shì dé zài lái shēn,shēng sǐ mí guān zì zhuǎn lún。
未免钟情惟一事,停眸犹嘱看儿频。wèi miǎn zhōng qíng wéi yī shì,tíng móu yóu zhǔ kàn ér pín。

过庐山绝句

郭之奇

欲识庐山真面难,先从芳麓见髀髋。yù shí lú shān zhēn miàn nán,xiān cóng fāng lù jiàn bì kuān。
五老云中银汉落,香炉雪后紫烟寒。wǔ lǎo yún zhōng yín hàn luò,xiāng lú xuě hòu zǐ yān hán。

过石钟绝句

郭之奇

天地同和大乐流,水山依律间镛銶。tiān dì tóng hé dà lè liú,shuǐ shān yī lǜ jiān yōng qiú。
清朝洗耳求清奏,肯让苏髯夜半舟。qīng cháo xǐ ěr qiú qīng zòu,kěn ràng sū rán yè bàn zhōu。

立春日风雪如晦漫望有感

郭之奇

颓云江上压山飞,天水相迎入翠微。tuí yún jiāng shàng yā shān fēi,tiān shuǐ xiāng yíng rù cuì wēi。
春色如丝无着处,凭将六出散初晖。chūn sè rú sī wú zhe chù,píng jiāng liù chū sàn chū huī。

立春日风雪如晦漫望有感

郭之奇

东望望春春未舒,孤舟滞客转踟蹰。dōng wàng wàng chūn chūn wèi shū,gū zhōu zhì kè zhuǎn chí chú。
欲招屈子为天问,懒向风人赋日居。yù zhāo qū zi wèi tiān wèn,lǎn xiàng fēng rén fù rì jū。

立春日风雪如晦漫望有感

郭之奇

沧江万里尽霜华,一叶虚疑泛月槎。cāng jiāng wàn lǐ jǐn shuāng huá,yī yè xū yí fàn yuè chá。
烂熳春容初淡扫,空明相映自参差。làn màn chūn róng chū dàn sǎo,kōng míng xiāng yìng zì cān chà。

立春日风雪如晦漫望有感

郭之奇

何处飞花向水明,客心如水伴孤清。hé chù fēi huā xiàng shuǐ míng,kè xīn rú shuǐ bàn gū qīng。
任教虢国朝天面,空负阳台梦雨情。rèn jiào guó guó cháo tiān miàn,kōng fù yáng tái mèng yǔ qíng。

立春日风雪如晦漫望有感

郭之奇

江外诸峰变玉山,林烟半出俟春还。jiāng wài zhū fēng biàn yù shān,lín yān bàn chū qí chūn hái。
碧水未解严冬色,青帝依然独闭关。bì shuǐ wèi jiě yán dōng sè,qīng dì yī rán dú bì guān。

上元后二日雪霁得月江舟漫兴

郭之奇

春到人间倩月传,菁华五夜雪为先。chūn dào rén jiān qiàn yuè chuán,jīng huá wǔ yè xuě wèi xiān。
山光半扫寒云色,江影遥涵碧树烟。shān guāng bàn sǎo hán yún sè,jiāng yǐng yáo hán bì shù yān。

上元后二日雪霁得月江舟漫兴

郭之奇

烟水初分春淡薄,寒峰易令月孤危。yān shuǐ chū fēn chūn dàn báo,hán fēng yì lìng yuè gū wēi。
光容未散千红紫,空色齐归一素姿。guāng róng wèi sàn qiān hóng zǐ,kōng sè qí guī yī sù zī。