古诗词

高凉秋意

郭之奇

造物平分四令兮,胡为凄此秋阴。zào wù píng fēn sì lìng xī,hú wèi qī cǐ qiū yīn。
吾将矫首而秋问兮,恣余胸之所寻。wú jiāng jiǎo shǒu ér qiū wèn xī,zì yú xiōng zhī suǒ xún。
露何德而比玉兮,风何贵而称金。lù hé dé ér bǐ yù xī,fēng hé guì ér chēng jīn。
云谁拭而如雪兮,月谁修而似琛。yún shuí shì ér rú xuě xī,yuè shuí xiū ér shì chēn。
潮何昵而胎壮兮,木何仇而罢森。cháo hé nì ér tāi zhuàng xī,mù hé chóu ér bà sēn。
嗟日月之长勤兮,悼飘回之屡侵。jiē rì yuè zhī zhǎng qín xī,dào piāo huí zhī lǚ qīn。
时过中而渐敛兮,气始洁而收淫。shí guò zhōng ér jiàn liǎn xī,qì shǐ jié ér shōu yín。
天既高而木落兮,人未归而远临。tiān jì gāo ér mù luò xī,rén wèi guī ér yuǎn lín。
忽驱驰以并逐兮,亦余怀之所歆。hū qū chí yǐ bìng zhú xī,yì yú huái zhī suǒ xīn。
嘉南州之炎德兮,羡松竹之有林。jiā nán zhōu zhī yán dé xī,xiàn sōng zhú zhī yǒu lín。
烟浮壑而澄潦兮,光拂岫而染涔。yān fú hè ér chéng lǎo xī,guāng fú xiù ér rǎn cén。
曾欷歔余郁悒兮,听空外之希音。céng xī xū yú yù yì xī,tīng kōng wài zhī xī yīn。
恨胡笳之未已兮,劳寄远之寒砧。hèn hú jiā zhī wèi yǐ xī,láo jì yuǎn zhī hán zhēn。
何昔日之芳草兮,今直为此荒深。hé xī rì zhī fāng cǎo xī,jīn zhí wèi cǐ huāng shēn。
汩莽莽于涯角兮,时弥漫而增霪。gǔ mǎng mǎng yú yá jiǎo xī,shí mí màn ér zēng yín。
曾不知夫蕙华之既落兮,犹窃冀夫芰荷之可衽。céng bù zhī fū huì huá zhī jì luò xī,yóu qiè jì fū jì hé zhī kě rèn。
哀凤冈之稀梧兮,叹鹿野之无芩。āi fèng gāng zhī xī wú xī,tàn lù yě zhī wú qín。
鹰祭鸟而横厉兮,燕依鸿而自愔。yīng jì niǎo ér héng lì xī,yàn yī hóng ér zì yīn。
蝉寂静而晨咽兮,虫历乱而宵吟。chán jì jìng ér chén yàn xī,chóng lì luàn ér xiāo yín。
览察时物其如此兮,余悲夫孤臣孽子何以为心。lǎn chá shí wù qí rú cǐ xī,yú bēi fū gū chén niè zi hé yǐ wèi xīn。
物有微而陨性兮,时屡逝而光沉。wù yǒu wēi ér yǔn xìng xī,shí lǚ shì ér guāng chén。
余永念夫溟海之怒立兮,愧蓐收之难禁。yú yǒng niàn fū míng hǎi zhī nù lì xī,kuì rù shōu zhī nán jìn。
吾令望舒弭节兮,飞廉至而骤骎。wú lìng wàng shū mǐ jié xī,fēi lián zhì ér zhòu qīn。
帅奔电而来御兮,闭丰隆而使喑。shuài bēn diàn ér lái yù xī,bì fēng lóng ér shǐ yīn。
我生不辰而逢彼兮,彼亦安能为岁而作霖。wǒ shēng bù chén ér féng bǐ xī,bǐ yì ān néng wèi suì ér zuò lín。
美超忽而逾远兮,魂销铄而赴燖。měi chāo hū ér yú yuǎn xī,hún xiāo shuò ér fù xún。
思九丘之浩博兮,尔何怀乎故襟。sī jiǔ qiū zhī hào bó xī,ěr hé huái hū gù jīn。
何所独无荪蘅兮,孰求凤而少琴。hé suǒ dú wú sūn héng xī,shú qiú fèng ér shǎo qín。
历吉日吾将行兮,谁烹鱼而溉鬵。lì jí rì wú jiāng xíng xī,shuí pēng yú ér gài qín。
饮朝兰之坠泽兮,怀夕英以自斟。yǐn cháo lán zhī zhuì zé xī,huái xī yīng yǐ zì zhēn。
勉升降以离合兮,盼西归之渺禽。miǎn shēng jiàng yǐ lí hé xī,pàn xī guī zhī miǎo qín。
怀余情而不发兮,余安能舍山隰而问裯衾。huái yú qíng ér bù fā xī,yú ān néng shě shān xí ér wèn chóu qīn。
及榛苓之可睇兮,扫胶葛之腥阴。jí zhēn líng zhī kě dì xī,sǎo jiāo gé zhī xīng yīn。
折若木以拂日兮,迎少皞于昆岑。zhé ruò mù yǐ fú rì xī,yíng shǎo hào yú kūn cén。
吾令帝阍开阖兮,毋此商而彼参。wú lìng dì hūn kāi hé xī,wú cǐ shāng ér bǐ cān。
及时岁之未央兮,振终古而在今。jí shí suì zhī wèi yāng xī,zhèn zhōng gǔ ér zài jīn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

北地风沙殊少春色春光懒困倍于人矣

郭之奇

辜负三春是此时,愁心百丈绕游丝。gū fù sān chūn shì cǐ shí,chóu xīn bǎi zhàng rào yóu sī。
飞花片片畴怜汝,芳草萋萋尚忆谁。fēi huā piàn piàn chóu lián rǔ,fāng cǎo qī qī shàng yì shuí。
频拂尘颜清一望,强赊山色慰诸思。pín fú chén yán qīng yī wàng,qiáng shē shān sè wèi zhū sī。
长驱冀北真何事,回首江南梦也宜。zhǎng qū jì běi zhēn hé shì,huí shǒu jiāng nán mèng yě yí。

雄邑道中见易水愤胡马之污清流也

郭之奇

萧萧易水表前名,叹息荆卿事未成。xiāo xiāo yì shuǐ biǎo qián míng,tàn xī jīng qīng shì wèi chéng。
壮士秦廷空浪死,衣冠是日仅偷生。zhuàng shì qín tíng kōng làng sǐ,yī guān shì rì jǐn tōu shēng。
膻尘遂染寒风色,茄管宁知变徵声。shān chén suì rǎn hán fēng sè,jiā guǎn níng zhī biàn zhēng shēng。
最下流头经马饮,春来岸草尚欹倾。zuì xià liú tóu jīng mǎ yǐn,chūn lái àn cǎo shàng yī qīng。

晓发新城喜见西山山色尚在明灭间也

郭之奇

忽扫尘容向郁葱,西山结色有无中。hū sǎo chén róng xiàng yù cōng,xī shān jié sè yǒu wú zhōng。
轻云自在分晴岫,杂树因依合远空。qīng yún zì zài fēn qíng xiù,zá shù yīn yī hé yuǎn kōng。
极目安知春所际,息心堪与日相同。jí mù ān zhī chūn suǒ jì,xī xīn kān yǔ rì xiāng tóng。
颇疑朝市喧阗处,独有烟霞出晓风。pǒ yí cháo shì xuān tián chù,dú yǒu yān xiá chū xiǎo fēng。

薄暮将至涿鹿诸峰片片可数明月忽自东相映矣

郭之奇

朝夕看山山暂亲,苍玄眼际划然陈。cháo xī kàn shān shān zàn qīn,cāng xuán yǎn jì huà rán chén。
自缘丘壑关情素,转觉风烟入望新。zì yuán qiū hè guān qíng sù,zhuǎn jué fēng yān rù wàng xīn。
随意行云思就客,无心去鸟巧先人。suí yì xíng yún sī jiù kè,wú xīn qù niǎo qiǎo xiān rén。
稍需明镜飞天上,更作千峰一片春。shāo xū míng jìng fēi tiān shàng,gèng zuò qiān fēng yī piàn chūn。

季夏六日过徐九一小坐同集者为方肃之周仪伯分得先字二首

郭之奇

触热相烦度午烟,同人不速乃翩翩。chù rè xiāng fán dù wǔ yān,tóng rén bù sù nǎi piān piān。
微勤问业归文酒,即事求心寄石泉。wēi qín wèn yè guī wén jiǔ,jí shì qiú xīn jì shí quán。
美酝三升方计日,冰壶一片已千年。měi yùn sān shēng fāng jì rì,bīng hú yī piàn yǐ qiān nián。
颇疑大隐金门地,尚有无怀共葛天。pǒ yí dà yǐn jīn mén dì,shàng yǒu wú huái gòng gé tiān。

季夏六日过徐九一小坐同集者为方肃之周仪伯分得先字二首

郭之奇

同异苔岑又十年,久拚世法与周旋。tóng yì tái cén yòu shí nián,jiǔ pàn shì fǎ yǔ zhōu xuán。
人间独傲俱馀子,海内相知只数贤。rén jiān dú ào jù yú zi,hǎi nèi xiāng zhī zhǐ shù xián。
晨夕何甘心外迹,古今谁是踵如肩。chén xī hé gān xīn wài jì,gǔ jīn shuí shì zhǒng rú jiān。
旧闻闲暇披衣者,言笑无厌未偶然。jiù wén xián xiá pī yī zhě,yán xiào wú yàn wèi ǒu rán。

杨葵宸宫赞分桐晋府特上捕蝗之章诗以柬之

郭之奇

西山雨过爽飞初,酷暑骄阳今渐除。xī shān yǔ guò shuǎng fēi chū,kù shǔ jiāo yáng jīn jiàn chú。
彩笔遂干参井气,咨诹还上斗辰居。cǎi bǐ suì gàn cān jǐng qì,zī zōu hái shàng dòu chén jū。
周桐遗叶于唐是,汲节便宜想汉如。zhōu tóng yí yè yú táng shì,jí jié biàn yí xiǎng hàn rú。
便拟姚崇蝗害息,救时一事总君馀。biàn nǐ yáo chóng huáng hài xī,jiù shí yī shì zǒng jūn yú。

葵宸有相念之语复以诗答其意

郭之奇

升沉端不问君平,千里相思叹友生。shēng chén duān bù wèn jūn píng,qiān lǐ xiāng sī tàn yǒu shēng。
自学玄奇甘寂寞,独期清俭减驺声。zì xué xuán qí gān jì mò,dú qī qīng jiǎn jiǎn zōu shēng。
六年久令诗书负,八载依稀礼乐明。liù nián jiǔ lìng shī shū fù,bā zài yī xī lǐ lè míng。
愧汝师臣犹鞅掌,于余执戟未全轻。kuì rǔ shī chén yóu yāng zhǎng,yú yú zhí jǐ wèi quán qīng。

会昌登陆山行即目

郭之奇

一月江舟江水穷,清朝逾岭岭云同。yī yuè jiāng zhōu jiāng shuǐ qióng,qīng cháo yú lǐng lǐng yún tóng。
回溪九折看来往,窈谷千林问塞通。huí xī jiǔ zhé kàn lái wǎng,yǎo gǔ qiān lín wèn sāi tōng。
山色淡浓松雨外,泉声深浅草烟中。shān sè dàn nóng sōng yǔ wài,quán shēng shēn qiǎn cǎo yān zhōng。
要能此地心魂息,甚愧驱驰一远躬。yào néng cǐ dì xīn hún xī,shén kuì qū chí yī yuǎn gōng。

修邑志成有不察而斋怒者乃得谤又以有所誉来也感而赋之四首

郭之奇

文献萧萧近百年,敢云千载定斯篇。wén xiàn xiāo xiāo jìn bǎi nián,gǎn yún qiān zài dìng sī piān。
于人行直惟三代,自我为正指九天。yú rén xíng zhí wéi sān dài,zì wǒ wèi zhèng zhǐ jiǔ tiān。
非鉴无情应有怒,以汤止沸岂能平。fēi jiàn wú qíng yīng yǒu nù,yǐ tāng zhǐ fèi qǐ néng píng。
明知户说终何术,苟信余怀亦所坚。míng zhī hù shuō zhōng hé shù,gǒu xìn yú huái yì suǒ jiān。

修邑志成有不察而斋怒者乃得谤又以有所誉来也感而赋之四首

郭之奇

所期今昔力为担,每至淳漓必再三。suǒ qī jīn xī lì wèi dān,měi zhì chún lí bì zài sān。
因事而言先史意,誉谁必试众谋参。yīn shì ér yán xiān shǐ yì,yù shuí bì shì zhòng móu cān。
文如有阙真余罪,献或无徵亦邑惭。wén rú yǒu quē zhēn yú zuì,xiàn huò wú zhēng yì yì cán。
渺渺中心谁与察,此身已拟怨劳甘。miǎo miǎo zhōng xīn shuí yǔ chá,cǐ shēn yǐ nǐ yuàn láo gān。

修邑志成有不察而斋怒者乃得谤又以有所誉来也感而赋之四首

郭之奇

一任纷纷自吐茹,繇来述史罪知馀。yī rèn fēn fēn zì tǔ rú,yáo lái shù shǐ zuì zhī yú。
毛吹何事专无厌,肘掣还疑尚可书。máo chuī hé shì zhuān wú yàn,zhǒu chè hái yí shàng kě shū。
只为乡邦章法重,久拚物我怨恩除。zhǐ wèi xiāng bāng zhāng fǎ zhòng,jiǔ pàn wù wǒ yuàn ēn chú。
余情止此诸非急,应有空衡鉴拙疏。yú qíng zhǐ cǐ zhū fēi jí,yīng yǒu kōng héng jiàn zhuō shū。

修邑志成有不察而斋怒者乃得谤又以有所誉来也感而赋之四首

郭之奇

要终原始或余知,虽不周今于古师。yào zhōng yuán shǐ huò yú zhī,suī bù zhōu jīn yú gǔ shī。
稽彼周官图志设,各因小史训言垂。jī bǐ zhōu guān tú zhì shè,gè yīn xiǎo shǐ xùn yán chuí。
百年时事终须记,五岭文明尚拟吹。bǎi nián shí shì zhōng xū jì,wǔ lǐng wén míng shàng nǐ chuī。
但使维桑多气色,甘从微阐见瘢疵。dàn shǐ wéi sāng duō qì sè,gān cóng wēi chǎn jiàn bān cī。

榕城八景环城榕色

郭之奇

乔木森森望郁苍,相传岭国古榕乡。qiáo mù sēn sēn wàng yù cāng,xiāng chuán lǐng guó gǔ róng xiāng。
四时霜盖烟疏密,一片云丛绿混茫。sì shí shuāng gài yān shū mì,yī piàn yún cóng lǜ hùn máng。
道左何年歌杕杜,州南此日诵甘棠。dào zuǒ hé nián gē dì dù,zhōu nán cǐ rì sòng gān táng。
天为炎土垂休息,故使馀阴百里凉。tiān wèi yán tǔ chuí xiū xī,gù shǐ yú yīn bǎi lǐ liáng。

榕城八景环城榕色

郭之奇

玉川如带绕城阴,入眼丛青翠影侵。yù chuān rú dài rào chéng yīn,rù yǎn cóng qīng cuì yǐng qīn。
已淈污泥从水出,遥参碧汉倩云禁。yǐ gǔ wū ní cóng shuǐ chū,yáo cān bì hàn qiàn yún jìn。
连翩各有扶疏质,独立犹馀萧飒心。lián piān gè yǒu fú shū zhì,dú lì yóu yú xiāo sà xīn。
不信松寒非可并,多年海国挺孤森。bù xìn sōng hán fēi kě bìng,duō nián hǎi guó tǐng gū sēn。