古诗词

霜降晚眺

郭之奇

九秋悲气谁相逼,秋树秋风岂尽极。jiǔ qiū bēi qì shuí xiāng bī,qiū shù qiū fēng qǐ jǐn jí。
红叶阶前作意吹,白云天外何心织。hóng yè jiē qián zuò yì chuī,bái yún tiān wài hé xīn zhī。
寒山犹贳爽情来,落木欣依炎野侧。hán shān yóu shì shuǎng qíng lái,luò mù xīn yī yán yě cè。
山有木兮木有枝,新枝可悦旧谁忆。shān yǒu mù xī mù yǒu zhī,xīn zhī kě yuè jiù shuí yì。
清晓愁闻肠断声,黄花畏见空庭色。qīng xiǎo chóu wén cháng duàn shēng,huáng huā wèi jiàn kōng tíng sè。
惜吾不见庭中人,频年血泪徒沾臆。xī wú bù jiàn tíng zhōng rén,pín nián xuè lèi tú zhān yì。
身同落木几萧凄,心与寒山尝拂拭。shēn tóng luò mù jǐ xiāo qī,xīn yǔ hán shān cháng fú shì。
秋意还从物象分,秋怀尽使时光得。qiū yì hái cóng wù xiàng fēn,qiū huái jǐn shǐ shí guāng dé。
荷衰菊盛理当然,露白葭苍人可即。hé shuāi jú shèng lǐ dāng rán,lù bái jiā cāng rén kě jí。
稍需东月吐西华,此时再讨秋消息。shāo xū dōng yuè tǔ xī huá,cǐ shí zài tǎo qiū xiāo xī。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

汉谣四首

郭之奇

商山四鸿,同哺雉鷇。shāng shān sì hóng,tóng bǔ zhì kòu。
姁翼既成,彘首宜秃。xǔ yì jì chéng,zhì shǒu yí tū。
吁嗟鸩杯,反令雏哭。xū jiē zhèn bēi,fǎn lìng chú kū。

汉谣四首

郭之奇

雉则彘人,辉耳剔目。zhì zé zhì rén,huī ěr tī mù。
大则崇王,橶腋反触。dà zé chóng wáng,jí yè fǎn chù。
吁嗟苍龙,久据梦腹。xū jiē cāng lóng,jiǔ jù mèng fù。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

在水之中构室,开窗于此高眠。zài shuǐ zhī zhōng gòu shì,kāi chuāng yú cǐ gāo mián。
何知汉与魏晋,自谓无忧葛天。hé zhī hàn yǔ wèi jìn,zì wèi wú yōu gé tiān。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

屈指粤东名丛,曲江南海瑶山。qū zhǐ yuè dōng míng cóng,qū jiāng nán hǎi yáo shān。
斯文未丧今日,后死谁人可班?sī wén wèi sàng jīn rì,hòu sǐ shuí rén kě bān?

又讯宋尔孚

郭之奇

正当柳色风吹,独畏荷光雨移。zhèng dāng liǔ sè fēng chuī,dú wèi hé guāng yǔ yí。
璞雅犹堪日注,玉骚几向秋悲。pú yǎ yóu kān rì zhù,yù sāo jǐ xiàng qiū bēi。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

筑室谁知夷蹠,买山复见巢由。zhù shì shuí zhī yí zhí,mǎi shān fù jiàn cháo yóu。
愿招此日猿鹤,颇怪当年鹊鸠。yuàn zhāo cǐ rì yuán hè,pǒ guài dāng nián què jiū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

许国谋身自拙,无家避地犹难。xǔ guó móu shēn zì zhuō,wú jiā bì dì yóu nán。
今朝独问樵斧,当日虚从钓竿。jīn cháo dú wèn qiáo fǔ,dāng rì xū cóng diào gān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

山色平分草色,风音尽入松音。shān sè píng fēn cǎo sè,fēng yīn jǐn rù sōng yīn。
为斯远坐相悦,是以迟留独吟。wèi sī yuǎn zuò xiāng yuè,shì yǐ chí liú dú yín。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

村树含烟似碧,山花有色无香。cūn shù hán yān shì bì,shān huā yǒu sè wú xiāng。
从春暂假风日,何物堪同雪霜。cóng chūn zàn jiǎ fēng rì,hé wù kān tóng xuě shuāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

要之目所遥集,凭此心须近安。yào zhī mù suǒ yáo jí,píng cǐ xīn xū jìn ān。
认取方怀一寸,休言世故千端。rèn qǔ fāng huái yī cùn,xiū yán shì gù qiān duān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

扫地焚香一室,孤灯细雨天涯。sǎo dì fén xiāng yī shì,gū dēng xì yǔ tiān yá。
强刲欲爱诸业,自长薰修寸芽。qiáng kuī yù ài zhū yè,zì zhǎng xūn xiū cùn yá。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

嘿念群疑尽析,匡居一事皆馀。hēi niàn qún yí jǐn xī,kuāng jū yī shì jiē yú。
任他春色将满,惟我清心日虚。rèn tā chūn sè jiāng mǎn,wéi wǒ qīng xīn rì xū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

学后方知不足,看来一往无穷。xué hòu fāng zhī bù zú,kàn lái yī wǎng wú qióng。
古今上下如许,豪圣英贤亦同。gǔ jīn shàng xià rú xǔ,háo shèng yīng xián yì tóng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

身在山中养晦,心同天汉为光。shēn zài shān zhōng yǎng huì,xīn tóng tiān hàn wèi guāng。
我龙复见于铄,彼织终成报章。wǒ lóng fù jiàn yú shuò,bǐ zhī zhōng chéng bào zhāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

松林自挺孤直,兰谷同飘众芳。sōng lín zì tǐng gū zhí,lán gǔ tóng piāo zhòng fāng。
赖此贞心洁性,分为远地幽光。lài cǐ zhēn xīn jié xìng,fēn wèi yuǎn dì yōu guāng。