古诗词

微病不寐口占四十韵

郭之奇

我身多病病犹清,我心自磨磨日莹。wǒ shēn duō bìng bìng yóu qīng,wǒ xīn zì mó mó rì yíng。
愧不当年学长生,无多髭发白玄争。kuì bù dāng nián xué zhǎng shēng,wú duō zī fā bái xuán zhēng。
竟日诗骚作性情,古圣今豪纷送迎。jìng rì shī sāo zuò xìng qíng,gǔ shèng jīn háo fēn sòng yíng。
千秋百代共华菁,左屈班扬或弟兄。qiān qiū bǎi dài gòng huá jīng,zuǒ qū bān yáng huò dì xiōng。
馀子人闲孰挂晴,一丘一壑取次评。yú zi rén xián shú guà qíng,yī qiū yī hè qǔ cì píng。
水际山巅觅异英,天地大文繇我明。shuǐ jì shān diān mì yì yīng,tiān dì dà wén yáo wǒ míng。
高怀出世世缘轻,霜管悬秋秋露盈。gāo huái chū shì shì yuán qīng,shuāng guǎn xuán qiū qiū lù yíng。
泼墨如闻风雨声。pō mò rú wén fēng yǔ shēng。
长吟欲令鬼神惊。zhǎng yín yù lìng guǐ shén jīng。
忆昔枵中漫登瀛,少年狂气逼公卿。yì xī xiāo zhōng màn dēng yíng,shǎo nián kuáng qì bī gōng qīng。
低头十载自煎烹,典属衡文百务并。dī tóu shí zài zì jiān pēng,diǎn shǔ héng wén bǎi wù bìng。
神州天步忽欹倾,疾风寒岁表霜茎。shén zhōu tiān bù hū yī qīng,jí fēng hán suì biǎo shuāng jīng。
日毂东来诏我擎。rì gǔ dōng lái zhào wǒ qíng。
西方可望不可瞠。xī fāng kě wàng bù kě chēng。
涯角悠悠驾鳄鲸,九死丹心一片晶。yá jiǎo yōu yōu jià è jīng,jiǔ sǐ dān xīn yī piàn jīng。
天意还存靡鬲萌。tiān yì hái cún mí gé méng。
秋飔一夜止笳横。qiū sī yī yè zhǐ jiā héng。
举目高雷出汉旌。jǔ mù gāo léi chū hàn jīng。
万驱齐压五羊城。wàn qū qí yā wǔ yáng chéng。
谁鞭老骥侧坡行。shuí biān lǎo jì cè pō xíng。
矫首趋风不问程。jiǎo shǒu qū fēng bù wèn chéng。
虽然碌碌以人成。suī rán lù lù yǐ rén chéng。
不重虚功重夙盟,东海犹怜精卫诚。bù zhòng xū gōng zhòng sù méng,dōng hǎi yóu lián jīng wèi chéng。
方寸何难较五丁。fāng cùn hé nán jiào wǔ dīng。
千古终依方寸衡,文章得失岂虚名。qiān gǔ zhōng yī fāng cùn héng,wén zhāng dé shī qǐ xū míng。
我歌此曲达深更,邻鸡拍拍为余鸣。wǒ gē cǐ qū dá shēn gèng,lín jī pāi pāi wèi yú míng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

已恨愁来春欲痴,那堪思去雨犹疲。yǐ hèn chóu lái chūn yù chī,nà kān sī qù yǔ yóu pí。
可怜百日思愁绪,迸与今宵春雨知。kě lián bǎi rì sī chóu xù,bèng yǔ jīn xiāo chūn yǔ zhī。

小卧口占二首

郭之奇

久客何思空默默,斗舟伸足便蘧蘧。jiǔ kè hé sī kōng mò mò,dòu zhōu shēn zú biàn qú qú。
篙声落石午魂乱,竹影穿窗暮眠疏。gāo shēng luò shí wǔ hún luàn,zhú yǐng chuān chuāng mù mián shū。

小卧口占二首

郭之奇

已拚三旬从在水,偶随此刻卧行天。yǐ pàn sān xún cóng zài shuǐ,ǒu suí cǐ kè wò xíng tiān。
浮空一片孤云往,薄暮归山对我眠。fú kōng yī piàn gū yún wǎng,báo mù guī shān duì wǒ mián。

走笔向宋尔孚乞绛桃

郭之奇

耽花成癖况当春,频向东风觅故人。dān huā chéng pǐ kuàng dāng chūn,pín xiàng dōng fēng mì gù rén。
闻说绛桃三月放,芳园可许一枝新。wén shuō jiàng táo sān yuè fàng,fāng yuán kě xǔ yī zhī xīn。

短叶乞花不能尽意昨者一枝新之句主人以为求插净瓶乃余所求者本也

郭之奇

谁使陵溪别有春,桃津多事向渔人。shuí shǐ líng xī bié yǒu chūn,táo jīn duō shì xiàng yú rén。
当年若解贻仙种,不遣花飞出世新。dāng nián ruò jiě yí xiān zhǒng,bù qiǎn huā fēi chū shì xīn。

更乞百叶一种

郭之奇

珍重当年禁苑春,助娇消恨旧何人。zhēn zhòng dāng nián jìn yuàn chūn,zhù jiāo xiāo hèn jiù hé rén。
风流争似潘郎得,付与河阳满县新。fēng liú zhēng shì pān láng dé,fù yǔ hé yáng mǎn xiàn xīn。

乞绛桃而得碧桃因向主人称谢

郭之奇

露种原从天上春,云根移自日边人。lù zhǒng yuán cóng tiān shàng chūn,yún gēn yí zì rì biān rén。
一枝清韵堪盈掬,不数妖红万朵新。yī zhī qīng yùn kān yíng jū,bù shù yāo hóng wàn duǒ xīn。

乞绛不与而与碧兼为花神解嘲

郭之奇

金谷丛中万种春,淡妆羞见艳妆人。jīn gǔ cóng zhōng wàn zhǒng chūn,dàn zhuāng xiū jiàn yàn zhuāng rén。
自知颜色承恩少,飞入茅庭逞素新。zì zhī yán sè chéng ēn shǎo,fēi rù máo tíng chěng sù xīn。

尔孚复以诗乞余长春花新本数株此花种固来自尔孚也

郭之奇

娇丛离陆不胜春,春盛还归春主人。jiāo cóng lí lù bù shèng chūn,chūn shèng hái guī chūn zhǔ rén。
若使花情犹识旧,此朝投报莫疑新。ruò shǐ huā qíng yóu shí jiù,cǐ cháo tóu bào mò yí xīn。

林九娘墓三首

郭之奇

比年贼寇乱村烟,嬴得偷生问节全。bǐ nián zéi kòu luàn cūn yān,yíng dé tōu shēng wèn jié quán。
里妇惊传刀下语,狂奴许杀未容怜。lǐ fù jīng chuán dāo xià yǔ,kuáng nú xǔ shā wèi róng lián。

林九娘墓三首

郭之奇

一抔香落陌头馨,三协春风宿草经。yī póu xiāng luò mò tóu xīn,sān xié chūn fēng sù cǎo jīng。
贞冢无心催恨色,年来空作断肠青。zhēn zhǒng wú xīn cuī hèn sè,nián lái kōng zuò duàn cháng qīng。

林九娘墓三首

郭之奇

古来烈女死犹生,不爱身前重后名。gǔ lái liè nǚ sǐ yóu shēng,bù ài shēn qián zhòng hòu míng。
纵使贞魂甘寂寂,谁能凄断付孤茔。zòng shǐ zhēn hún gān jì jì,shuí néng qī duàn fù gū yíng。

速杨承之诸子过坐

郭之奇

连宵苦雨住柴扉,湿尽苍苔屐齿稀。lián xiāo kǔ yǔ zhù chái fēi,shī jǐn cāng tái jī chǐ xī。
白眼科头容觅伴,阮家粗饭莫相违。bái yǎn kē tóu róng mì bàn,ruǎn jiā cū fàn mò xiāng wéi。

向王子龙乞盆兰

郭之奇

九畹丛中百种芳,较书台下日相望。jiǔ wǎn cóng zhōng bǎi zhǒng fāng,jiào shū tái xià rì xiāng wàng。
庭兰索伍情多迫,莫使琴歌对草伤。tíng lán suǒ wǔ qíng duō pò,mò shǐ qín gē duì cǎo shāng。

三月三十夜与承之偕二兄小酌计春已去十有三日议各取平上去入之十三韵为五绝以纪事上平十三

郭之奇

六载风光不系跟,逢春能几见家园。liù zài fēng guāng bù xì gēn,féng chūn néng jǐ jiàn jiā yuán。
相怜何事轻相失,花木凄然亦与喧。xiāng lián hé shì qīng xiāng shī,huā mù qī rán yì yǔ xuān。