古诗词

眺海外诸峰悠然有述二首

郭之奇

维山必有藏,非深藏不固。wéi shān bì yǒu cáng,fēi shēn cáng bù gù。
深以秘为根,灵光之所聚。shēn yǐ mì wèi gēn,líng guāng zhī suǒ jù。
幽人索其奇,满目苍凉吐。yōu rén suǒ qí qí,mǎn mù cāng liáng tǔ。
披榛扣石扉,竟日无相遇。pī zhēn kòu shí fēi,jìng rì wú xiāng yù。
举足风烟满,翻畏鬼神怒。jǔ zú fēng yān mǎn,fān wèi guǐ shén nù。
返坐嘿而思,倏尔开微悟。fǎn zuò hēi ér sī,shū ěr kāi wēi wù。
人生耳目端,各与高深注。rén shēng ěr mù duān,gè yǔ gāo shēn zhù。
朝晖生晓岫,净扫诸岚雾。cháo huī shēng xiǎo xiù,jìng sǎo zhū lán wù。
是时我观之,万象堪历数。shì shí wǒ guān zhī,wàn xiàng kān lì shù。
萧森近远林,接瞬非前树。xiāo sēn jìn yuǎn lín,jiē shùn fēi qián shù。
青霭入看殊,窈谷当前骛。qīng ǎi rù kàn shū,yǎo gǔ dāng qián wù。
咫尺数峰迷,孤光眩盼顾。zhǐ chǐ shù fēng mí,gū guāng xuàn pàn gù。
天海日悠悠,陵壑相晚暮。tiān hǎi rì yōu yōu,líng hè xiāng wǎn mù。
飞飞落涧氛,次第青郊布。fēi fēi luò jiàn fēn,cì dì qīng jiāo bù。
是时我观之,一象谁堪驻。shì shí wǒ guān zhī,yī xiàng shuí kān zhù。
此惟竟日闲,未改迷冥路。cǐ wéi jìng rì xián,wèi gǎi mí míng lù。
我思天地钥,必有司方护。wǒ sī tiān dì yào,bì yǒu sī fāng hù。
二跳无停辙,遇物供陶铸。èr tiào wú tíng zhé,yù wù gōng táo zhù。
函关紫气玄,圯上黄石素。hán guān zǐ qì xuán,yí shàng huáng shí sù。
可望不可射,刻剑徒相误。kě wàng bù kě shè,kè jiàn tú xiāng wù。
至人方寸中,不受烟霞锢。zhì rén fāng cùn zhōng,bù shòu yān xiá gù。
岂复无新机,要道惟温故。qǐ fù wú xīn jī,yào dào wéi wēn gù。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

初七午出南关

郭之奇

灰心一片久难镕,茅岭三秋万叶封。huī xīn yī piàn jiǔ nán róng,máo lǐng sān qiū wàn yè fēng。
汉将看鸢徒自苦,越人捧翟误相逢。hàn jiāng kàn yuān tú zì kǔ,yuè rén pěng dí wù xiāng féng。
只为断发依文体,岂意残肤出贯胸。zhǐ wèi duàn fā yī wén tǐ,qǐ yì cán fū chū guàn xiōng。
举目关河来故国,从兹取义亦从容。jǔ mù guān hé lái gù guó,cóng zī qǔ yì yì cóng róng。

十四日至太平却望

郭之奇

闲云潭影共斜晖,孤堞遥遥傍紫微。xián yún tán yǐng gòng xié huī,gū dié yáo yáo bàng zǐ wēi。
鹄面犹存形貌改,虎冠初去禁条稀。gǔ miàn yóu cún xíng mào gǎi,hǔ guān chū qù jìn tiáo xī。
未知南雁来何往,且看东流去日归。wèi zhī nán yàn lái hé wǎng,qiě kàn dōng liú qù rì guī。
倒极愁心翻若喜,霜翎懒向纥干飞。dào jí chóu xīn fān ruò xǐ,shuāng líng lǎn xiàng gē gàn fēi。

念一早舟至邕江

郭之奇

颇疑风景昔今殊,举目邕江绿似濡。pǒ yí fēng jǐng xī jīn shū,jǔ mù yōng jiāng lǜ shì rú。
干木逾垣非已甚,子卿持节未全诬。gàn mù yú yuán fēi yǐ shén,zi qīng chí jié wèi quán wū。
诗书此日宜高阁,青汗他年岂异图。shī shū cǐ rì yí gāo gé,qīng hàn tā nián qǐ yì tú。
但许故墟歌麦秀,敢劳新粟润薇枯。dàn xǔ gù xū gē mài xiù,gǎn láo xīn sù rùn wēi kū。

邕江午眺

郭之奇

馀生久寄绿云屏,誓死终为传说星。yú shēng jiǔ jì lǜ yún píng,shì sǐ zhōng wèi chuán shuō xīng。
五夜伤怀头自白,一时失路眼谁青。wǔ yè shāng huái tóu zì bái,yī shí shī lù yǎn shuí qīng。
蒹葭乍拂伊人水,兰芷仍含故国馨。jiān jiā zhà fú yī rén shuǐ,lán zhǐ réng hán gù guó xīn。
摇落秋风虽可畏,犹随碧照满前汀。yáo luò qiū fēng suī kě wèi,yóu suí bì zhào mǎn qián tīng。

羁馆即事

郭之奇

轻裘缓带果何如,铃阁萧然似野庐。qīng qiú huǎn dài guǒ hé rú,líng gé xiāo rán shì yě lú。
自作羁人凭画地,误疑芳草共幽居。zì zuò jī rén píng huà dì,wù yí fāng cǎo gòng yōu jū。
苦忠苦节皆公案,为德为言尽子虚。kǔ zhōng kǔ jié jiē gōng àn,wèi dé wèi yán jǐn zi xū。
肠断鸡鸣风雨际,梦回天外转情疏。cháng duàn jī míng fēng yǔ jì,mèng huí tiān wài zhuǎn qíng shū。

季秋七日过乌蛮滩谒伏波祠

郭之奇

谅为烈士古如今,立柱微偿裹革心。liàng wèi liè shì gǔ rú jīn,lì zhù wēi cháng guǒ gé xīn。
石势遥分茅岭断,波声长带武陵深。shí shì yáo fēn máo lǐng duàn,bō shēng zhǎng dài wǔ líng shēn。
每思东汉飘馀爽,应令南夷变好音。měi sī dōng hàn piāo yú shuǎng,yīng lìng nán yí biàn hǎo yīn。
举目乌蛮添晓濑,楚冠相向倍沾襟。jǔ mù wū mán tiān xiǎo lài,chǔ guān xiāng xiàng bèi zhān jīn。

九日泊浔州望登高者有述

郭之奇

满目幽花蔽绿萝,空馀雪鬓影清波。mǎn mù yōu huā bì lǜ luó,kōng yú xuě bìn yǐng qīng bō。
只怜孟帽因风落,长使陶樽负菊多。zhǐ lián mèng mào yīn fēng luò,zhǎng shǐ táo zūn fù jú duō。
千涧甫从浔水合,重阳已向客舟过。qiān jiàn fǔ cóng xún shuǐ hé,zhòng yáng yǐ xiàng kè zhōu guò。
未知此日东流意,今古浮沉事若何。wèi zhī cǐ rì dōng liú yì,jīn gǔ fú chén shì ruò hé。

十三晚泊藤县对岸

郭之奇

独坐冥思夜稍清,澄潭返映入舟明。dú zuò míng sī yè shāo qīng,chéng tán fǎn yìng rù zhōu míng。
照来山月愁中影,流去烟波梦里声。zhào lái shān yuè chóu zhōng yǐng,liú qù yān bō mèng lǐ shēng。
悔著僧衣迟一步,欲求仙路转多程。huǐ zhù sēng yī chí yī bù,yù qiú xiān lù zhuǎn duō chéng。
已知始误难终误,未及无生愧有生。yǐ zhī shǐ wù nán zhōng wù,wèi jí wú shēng kuì yǒu shēng。

十五晚抵苍梧

郭之奇

苍流漭沆去胡穷,梧叶纷纷尽染红。cāng liú mǎng hàng qù hú qióng,wú yè fēn fēn jǐn rǎn hóng。
帝迹销沉留恨竹,楚云飘缈动悲枫。dì jì xiāo chén liú hèn zhú,chǔ yún piāo miǎo dòng bēi fēng。
遥思水殿鹓行处,漫忆烟楼蜃气中。yáo sī shuǐ diàn yuān xíng chù,màn yì yān lóu shèn qì zhōng。
此日孤城风景异,故原秋草但征蓬。cǐ rì gū chéng fēng jǐng yì,gù yuán qiū cǎo dàn zhēng péng。

念二晚至端水宵望达旦

郭之奇

故国山河入望寒,新亭风景自漫漫。gù guó shān hé rù wàng hán,xīn tíng fēng jǐng zì màn màn。
江楼月放深宵眼,星洞云浮五夜冠。jiāng lóu yuè fàng shēn xiāo yǎn,xīng dòng yún fú wǔ yè guān。
寒树依微霜乍染,秋潮转盛露加繁。hán shù yī wēi shuāng zhà rǎn,qiū cháo zhuǎn shèng lù jiā fán。
心随流水悠悠去,愁对商飔动晓澜。xīn suí liú shuǐ yōu yōu qù,chóu duì shāng sī dòng xiǎo lán。

晤连近城枢督于天宁寺

郭之奇

当年一剑两承恩,此日孤樽许细论。dāng nián yī jiàn liǎng chéng ēn,cǐ rì gū zūn xǔ xì lùn。
物换星移空想叹,云摇雨散各飞翻。wù huàn xīng yí kōng xiǎng tàn,yún yáo yǔ sàn gè fēi fān。
已教牛斗收冲气,毋使蛟龙得去魂。yǐ jiào niú dòu shōu chōng qì,wú shǐ jiāo lóng dé qù hún。
举目江头秋浪阔,更添别泪染朝痕。jǔ mù jiāng tóu qiū làng kuò,gèng tiān bié lèi rǎn cháo hén。

念八日复往西粤夜泊桂林村

郭之奇

羁人何事转匆匆,随意轻?送远篷。jī rén hé shì zhuǎn cōng cōng,suí yì qīng diāo sòng yuǎn péng。
山色已经秋刻露,星光犹使夜玲珑。shān sè yǐ jīng qiū kè lù,xīng guāng yóu shǐ yè líng lóng。
清溪错认渔竿客,流水孤宜鹤发翁。qīng xī cuò rèn yú gān kè,liú shuǐ gū yí hè fā wēng。
万象虚明归一叶,始知身世尽游空。wàn xiàng xū míng guī yī yè,shǐ zhī shēn shì jǐn yóu kōng。

泊德庆得黄花一盆舟次聊当胜友

郭之奇

伊人一水自徘徊,忽漫相逢胜友来。yī rén yī shuǐ zì pái huái,hū màn xiāng féng shèng yǒu lái。
五色居中当玉露,三秋已尽愧金台。wǔ sè jū zhōng dāng yù lù,sān qiū yǐ jǐn kuì jīn tái。
屈闾泽畔形容悴,陶柳篱边兴味颓。qū lǘ zé pàn xíng róng cuì,táo liǔ lí biān xīng wèi tuí。
心绪频年摇落甚,眼花空使为君开。xīn xù pín nián yáo luò shén,yǎn huā kōng shǐ wèi jūn kāi。

孟冬五日晤璞山上人于梧水

郭之奇

人间谁与问同群,天外孤容共白云。rén jiān shuí yǔ wèn tóng qún,tiān wài gū róng gòng bái yún。
寒菊终留秋后色,霜枫久醉日馀曛。hán jú zhōng liú qiū hòu sè,shuāng fēng jiǔ zuì rì yú xūn。
拟从象教通玄指,漫许龙威出大文。nǐ cóng xiàng jiào tōng xuán zhǐ,màn xǔ lóng wēi chū dà wén。
抱璞千年何氏子,传衣此日又逢君。bào pú qiān nián hé shì zi,chuán yī cǐ rì yòu féng jūn。

初七午发苍梧上滩即目

郭之奇

波光野色暮烟同,梧桂应从灏影通。bō guāng yě sè mù yān tóng,wú guì yīng cóng hào yǐng tōng。
千里目遮重岭外,九回肠断百滩中。qiān lǐ mù zhē zhòng lǐng wài,jiǔ huí cháng duàn bǎi tān zhōng。
离家去国人何往,擘浪分流水未穷。lí jiā qù guó rén hé wǎng,bāi làng fēn liú shuǐ wèi qióng。
身世飘零今若此,漫劳一苇载双蓬。shēn shì piāo líng jīn ruò cǐ,màn láo yī wěi zài shuāng péng。