古诗词

灵帝

郭之奇

灵帝之灵灵也优,让忠十侍总高俦。líng dì zhī líng líng yě yōu,ràng zhōng shí shì zǒng gāo chóu。
鸿都门学千群满,西邸官钱亿万浮。hóng dōu mén xué qiān qún mǎn,xī dǐ guān qián yì wàn fú。
强项子孙必致鸟,刀馀父母竞为鹠。qiáng xiàng zi sūn bì zhì niǎo,dāo yú fù mǔ jìng wèi liú。
桓不作家真可叹,尧堪比德又何羞。huán bù zuò jiā zhēn kě tàn,yáo kān bǐ dé yòu hé xiū。
宣陵孝子供除拜,傅母司徒任索求。xuān líng xiào zi gōng chú bài,fù mǔ sī tú rèn suǒ qiú。
灵罼已成文囿乐,鸡蜺枉作寺堂忧。líng bì yǐ chéng wén yòu lè,jī ní wǎng zuò sì táng yōu。
三十六方归异术,百千党狱尽名流。sān shí liù fāng guī yì shù,bǎi qiān dǎng yù jǐn míng liú。
一自武蕃违禁轴,谁怜张俭望门投。yī zì wǔ fān wéi jìn zhóu,shuí lián zhāng jiǎn wàng mén tóu。
俊顾及厨空标榜,梁砀林虑且夷犹。jùn gù jí chú kōng biāo bǎng,liáng dàng lín lǜ qiě yí yóu。
中庸天下嗤胡广,解祸西行忆贾彪。zhōng yōng tiān xià chī hú guǎng,jiě huò xī xíng yì jiǎ biāo。
铜臭盈朝谁共理,黄巾满世孰同雠。tóng chòu yíng cháo shuí gòng lǐ,huáng jīn mǎn shì shú tóng chóu。
人之云亡邦殄瘁,瞻乌爰止日惊眸。rén zhī yún wáng bāng tiǎn cuì,zhān wū yuán zhǐ rì jīng móu。
汝南月旦更题品,乱世奸雄窃计谋。rǔ nán yuè dàn gèng tí pǐn,luàn shì jiān xióng qiè jì móu。
虺蜴虽除狼虎至,后汉之倾岂无繇。huī yì suī chú láng hǔ zhì,hòu hàn zhī qīng qǐ wú yáo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

汉谣四首

郭之奇

商山四鸿,同哺雉鷇。shāng shān sì hóng,tóng bǔ zhì kòu。
姁翼既成,彘首宜秃。xǔ yì jì chéng,zhì shǒu yí tū。
吁嗟鸩杯,反令雏哭。xū jiē zhèn bēi,fǎn lìng chú kū。

汉谣四首

郭之奇

雉则彘人,辉耳剔目。zhì zé zhì rén,huī ěr tī mù。
大则崇王,橶腋反触。dà zé chóng wáng,jí yè fǎn chù。
吁嗟苍龙,久据梦腹。xū jiē cāng lóng,jiǔ jù mèng fù。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

在水之中构室,开窗于此高眠。zài shuǐ zhī zhōng gòu shì,kāi chuāng yú cǐ gāo mián。
何知汉与魏晋,自谓无忧葛天。hé zhī hàn yǔ wèi jìn,zì wèi wú yōu gé tiān。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

屈指粤东名丛,曲江南海瑶山。qū zhǐ yuè dōng míng cóng,qū jiāng nán hǎi yáo shān。
斯文未丧今日,后死谁人可班?sī wén wèi sàng jīn rì,hòu sǐ shuí rén kě bān?

又讯宋尔孚

郭之奇

正当柳色风吹,独畏荷光雨移。zhèng dāng liǔ sè fēng chuī,dú wèi hé guāng yǔ yí。
璞雅犹堪日注,玉骚几向秋悲。pú yǎ yóu kān rì zhù,yù sāo jǐ xiàng qiū bēi。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

筑室谁知夷蹠,买山复见巢由。zhù shì shuí zhī yí zhí,mǎi shān fù jiàn cháo yóu。
愿招此日猿鹤,颇怪当年鹊鸠。yuàn zhāo cǐ rì yuán hè,pǒ guài dāng nián què jiū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

许国谋身自拙,无家避地犹难。xǔ guó móu shēn zì zhuō,wú jiā bì dì yóu nán。
今朝独问樵斧,当日虚从钓竿。jīn cháo dú wèn qiáo fǔ,dāng rì xū cóng diào gān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

山色平分草色,风音尽入松音。shān sè píng fēn cǎo sè,fēng yīn jǐn rù sōng yīn。
为斯远坐相悦,是以迟留独吟。wèi sī yuǎn zuò xiāng yuè,shì yǐ chí liú dú yín。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

村树含烟似碧,山花有色无香。cūn shù hán yān shì bì,shān huā yǒu sè wú xiāng。
从春暂假风日,何物堪同雪霜。cóng chūn zàn jiǎ fēng rì,hé wù kān tóng xuě shuāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

要之目所遥集,凭此心须近安。yào zhī mù suǒ yáo jí,píng cǐ xīn xū jìn ān。
认取方怀一寸,休言世故千端。rèn qǔ fāng huái yī cùn,xiū yán shì gù qiān duān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

扫地焚香一室,孤灯细雨天涯。sǎo dì fén xiāng yī shì,gū dēng xì yǔ tiān yá。
强刲欲爱诸业,自长薰修寸芽。qiáng kuī yù ài zhū yè,zì zhǎng xūn xiū cùn yá。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

嘿念群疑尽析,匡居一事皆馀。hēi niàn qún yí jǐn xī,kuāng jū yī shì jiē yú。
任他春色将满,惟我清心日虚。rèn tā chūn sè jiāng mǎn,wéi wǒ qīng xīn rì xū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

学后方知不足,看来一往无穷。xué hòu fāng zhī bù zú,kàn lái yī wǎng wú qióng。
古今上下如许,豪圣英贤亦同。gǔ jīn shàng xià rú xǔ,háo shèng yīng xián yì tóng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

身在山中养晦,心同天汉为光。shēn zài shān zhōng yǎng huì,xīn tóng tiān hàn wèi guāng。
我龙复见于铄,彼织终成报章。wǒ lóng fù jiàn yú shuò,bǐ zhī zhōng chéng bào zhāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

松林自挺孤直,兰谷同飘众芳。sōng lín zì tǐng gū zhí,lán gǔ tóng piāo zhòng fāng。
赖此贞心洁性,分为远地幽光。lài cǐ zhēn xīn jié xìng,fēn wèi yuǎn dì yōu guāng。