古诗词

灵帝

郭之奇

灵帝之灵灵也优,让忠十侍总高俦。líng dì zhī líng líng yě yōu,ràng zhōng shí shì zǒng gāo chóu。
鸿都门学千群满,西邸官钱亿万浮。hóng dōu mén xué qiān qún mǎn,xī dǐ guān qián yì wàn fú。
强项子孙必致鸟,刀馀父母竞为鹠。qiáng xiàng zi sūn bì zhì niǎo,dāo yú fù mǔ jìng wèi liú。
桓不作家真可叹,尧堪比德又何羞。huán bù zuò jiā zhēn kě tàn,yáo kān bǐ dé yòu hé xiū。
宣陵孝子供除拜,傅母司徒任索求。xuān líng xiào zi gōng chú bài,fù mǔ sī tú rèn suǒ qiú。
灵罼已成文囿乐,鸡蜺枉作寺堂忧。líng bì yǐ chéng wén yòu lè,jī ní wǎng zuò sì táng yōu。
三十六方归异术,百千党狱尽名流。sān shí liù fāng guī yì shù,bǎi qiān dǎng yù jǐn míng liú。
一自武蕃违禁轴,谁怜张俭望门投。yī zì wǔ fān wéi jìn zhóu,shuí lián zhāng jiǎn wàng mén tóu。
俊顾及厨空标榜,梁砀林虑且夷犹。jùn gù jí chú kōng biāo bǎng,liáng dàng lín lǜ qiě yí yóu。
中庸天下嗤胡广,解祸西行忆贾彪。zhōng yōng tiān xià chī hú guǎng,jiě huò xī xíng yì jiǎ biāo。
铜臭盈朝谁共理,黄巾满世孰同雠。tóng chòu yíng cháo shuí gòng lǐ,huáng jīn mǎn shì shú tóng chóu。
人之云亡邦殄瘁,瞻乌爰止日惊眸。rén zhī yún wáng bāng tiǎn cuì,zhān wū yuán zhǐ rì jīng móu。
汝南月旦更题品,乱世奸雄窃计谋。rǔ nán yuè dàn gèng tí pǐn,luàn shì jiān xióng qiè jì móu。
虺蜴虽除狼虎至,后汉之倾岂无繇。huī yì suī chú láng hǔ zhì,hòu hàn zhī qīng qǐ wú yáo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

立马何年续旧铭,安龙一旅动初硎。lì mǎ hé nián xù jiù míng,ān lóng yī lǚ dòng chū xíng。
且看丽日飞南诏,自有光天映北冥。qiě kàn lì rì fēi nán zhào,zì yǒu guāng tiān yìng běi míng。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

砂碛新庭取次犁,天山古锷问谁携。shā qì xīn tíng qǔ cì lí,tiān shān gǔ è wèn shuí xié。
今冬淑气东西满,二永鸿名一代齐。jīn dōng shū qì dōng xī mǎn,èr yǒng hóng míng yī dài qí。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

臊狗休夸曳落河,金乌重驻鲁阳戈。sāo gǒu xiū kuā yè luò hé,jīn wū zhòng zhù lǔ yáng gē。
混同江北笳声绝,三一溪南喜气多。hùn tóng jiāng běi jiā shēng jué,sān yī xī nán xǐ qì duō。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

东日还迎旦旭来,南云几向夜郎开。dōng rì hái yíng dàn xù lái,nán yún jǐ xiàng yè láng kāi。
天回鬼井通牛野,地转牂牁接汉台。tiān huí guǐ jǐng tōng niú yě,dì zhuǎn zāng kē jiē hàn tái。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

谁驱封豕并蜉蝣,直抵黄龙是尔俦。shuí qū fēng shǐ bìng fú yóu,zhí dǐ huáng lóng shì ěr chóu。
粟末河边胡气竭,金微山表汉威留。sù mò hé biān hú qì jié,jīn wēi shān biǎo hàn wēi liú。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

文子文孙复故家,周宣汉武未全遐。wén zi wén sūn fù gù jiā,zhōu xuān hàn wǔ wèi quán xiá。
髡头几辈同崩角,秉钺何人独树牙。kūn tóu jǐ bèi tóng bēng jiǎo,bǐng yuè hé rén dú shù yá。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

千年雪耻事何如,十载人寰气颇舒。qiān nián xuě chǐ shì hé rú,shí zài rén huán qì pǒ shū。
已向羊城收狡窟,更从龙塞觅狼居。yǐ xiàng yáng chéng shōu jiǎo kū,gèng cóng lóng sāi mì láng jū。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

阴山胡涕古难销,北阙王头今载枭。yīn shān hú tì gǔ nán xiāo,běi quē wáng tóu jīn zài xiāo。
诸长仍归天可汗,单于那得更称骄。zhū zhǎng réng guī tiān kě hàn,dān yú nà dé gèng chēng jiāo。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

天为社稷启西平,手系胡王不计名。tiān wèi shè jì qǐ xī píng,shǒu xì hú wáng bù jì míng。
尚许推心销异物,岂烦笞背伏中行。shàng xǔ tuī xīn xiāo yì wù,qǐ fán chī bèi fú zhōng xíng。

王师以季秋晦拔高明冀露布遂达行畿十绝

郭之奇

功业临淮异姓王,金戈时照赤心光。gōng yè lín huái yì xìng wáng,jīn gē shí zhào chì xīn guāng。
已教壁垒传精采,便使乾坤属圣皇。yǐ jiào bì lěi chuán jīng cǎi,biàn shǐ qián kūn shǔ shèng huáng。

微病不寐口占四十韵

郭之奇

我身多病病犹清,我心自磨磨日莹。wǒ shēn duō bìng bìng yóu qīng,wǒ xīn zì mó mó rì yíng。
愧不当年学长生,无多髭发白玄争。kuì bù dāng nián xué zhǎng shēng,wú duō zī fā bái xuán zhēng。
竟日诗骚作性情,古圣今豪纷送迎。jìng rì shī sāo zuò xìng qíng,gǔ shèng jīn háo fēn sòng yíng。
千秋百代共华菁,左屈班扬或弟兄。qiān qiū bǎi dài gòng huá jīng,zuǒ qū bān yáng huò dì xiōng。
馀子人闲孰挂晴,一丘一壑取次评。yú zi rén xián shú guà qíng,yī qiū yī hè qǔ cì píng。
水际山巅觅异英,天地大文繇我明。shuǐ jì shān diān mì yì yīng,tiān dì dà wén yáo wǒ míng。
高怀出世世缘轻,霜管悬秋秋露盈。gāo huái chū shì shì yuán qīng,shuāng guǎn xuán qiū qiū lù yíng。
泼墨如闻风雨声。pō mò rú wén fēng yǔ shēng。
长吟欲令鬼神惊。zhǎng yín yù lìng guǐ shén jīng。
忆昔枵中漫登瀛,少年狂气逼公卿。yì xī xiāo zhōng màn dēng yíng,shǎo nián kuáng qì bī gōng qīng。
低头十载自煎烹,典属衡文百务并。dī tóu shí zài zì jiān pēng,diǎn shǔ héng wén bǎi wù bìng。
神州天步忽欹倾,疾风寒岁表霜茎。shén zhōu tiān bù hū yī qīng,jí fēng hán suì biǎo shuāng jīng。
日毂东来诏我擎。rì gǔ dōng lái zhào wǒ qíng。
西方可望不可瞠。xī fāng kě wàng bù kě chēng。
涯角悠悠驾鳄鲸,九死丹心一片晶。yá jiǎo yōu yōu jià è jīng,jiǔ sǐ dān xīn yī piàn jīng。
天意还存靡鬲萌。tiān yì hái cún mí gé méng。
秋飔一夜止笳横。qiū sī yī yè zhǐ jiā héng。
举目高雷出汉旌。jǔ mù gāo léi chū hàn jīng。
万驱齐压五羊城。wàn qū qí yā wǔ yáng chéng。
谁鞭老骥侧坡行。shuí biān lǎo jì cè pō xíng。
矫首趋风不问程。jiǎo shǒu qū fēng bù wèn chéng。
虽然碌碌以人成。suī rán lù lù yǐ rén chéng。
不重虚功重夙盟,东海犹怜精卫诚。bù zhòng xū gōng zhòng sù méng,dōng hǎi yóu lián jīng wèi chéng。
方寸何难较五丁。fāng cùn hé nán jiào wǔ dīng。
千古终依方寸衡,文章得失岂虚名。qiān gǔ zhōng yī fāng cùn héng,wén zhāng dé shī qǐ xū míng。
我歌此曲达深更,邻鸡拍拍为余鸣。wǒ gē cǐ qū dá shēn gèng,lín jī pāi pāi wèi yú míng。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

物外人寰尺地开,冥搜远瞩万殊该。wù wài rén huán chǐ dì kāi,míng sōu yuǎn zhǔ wàn shū gāi。
已教四野云风合,长使诸峰日月来。yǐ jiào sì yě yún fēng hé,zhǎng shǐ zhū fēng rì yuè lái。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

晓踏空林万叶飞,偶循幽径结山扉。xiǎo tà kōng lín wàn yè fēi,ǒu xún yōu jìng jié shān fēi。
几枝霜干横清影,一抹寒烟守翠微。jǐ zhī shuāng gàn héng qīng yǐng,yī mǒ hán yān shǒu cuì wēi。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

野日荒荒上窈峦,山风飒飒下奔湍。yě rì huāng huāng shàng yǎo luán,shān fēng sà sà xià bēn tuān。
清深共入幽人眼,冷暖何须别样看。qīng shēn gòng rù yōu rén yǎn,lěng nuǎn hé xū bié yàng kàn。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

眼际青山又白云,一般幽意两氤氲。yǎn jì qīng shān yòu bái yún,yī bān yōu yì liǎng yīn yūn。
未妨远绪时牵惹,欲令孤怀细剖分。wèi fáng yuǎn xù shí qiān rě,yù lìng gū huái xì pōu fēn。