古诗词

西秦四主夏三主

郭之奇

东晋偏安江左日,天光分裂万胡喧。dōng jìn piān ān jiāng zuǒ rì,tiān guāng fēn liè wàn hú xuān。
西秦朔夏尤凶狡,鸱张夺攘恣狂奔。xī qín shuò xià yóu xiōng jiǎo,chī zhāng duó rǎng zì kuáng bēn。
称王称帝随鞭举,为雨为云覆手翻。chēng wáng chēng dì suí biān jǔ,wèi yǔ wèi yún fù shǒu fān。
败枋久挫桓温锐,开汴仍回刘裕辕。bài fāng jiǔ cuò huán wēn ruì,kāi biàn réng huí liú yù yuán。
咸殿室家畴复问,十陵坟墓也徒言。xián diàn shì jiā chóu fù wèn,shí líng fén mù yě tú yán。
真人反在代恒北,乞伏尝思夷谶存。zhēn rén fǎn zài dài héng běi,qǐ fú cháng sī yí chèn cún。
已弃姚苻依拓跋,岂知伏莽丧穷猿。yǐ qì yáo fú yī tuò bá,qǐ zhī fú mǎng sàng qióng yuán。
从此赫连夸铁伐,真成夏裔表雄藩。cóng cǐ hè lián kuā tiě fá,zhēn chéng xià yì biǎo xióng fān。
尽收秦土宁思旧,幸获长安遂窃尊。jǐn shōu qín tǔ níng sī jiù,xìng huò zhǎng ān suì qiè zūn。
左弓右剑民如鹿,身死宗夷子亦豚。zuǒ gōng yòu jiàn mín rú lù,shēn sǐ zōng yí zi yì tún。
朝宋服凉皆呓语,果然招魏入东门。cháo sòng fú liáng jiē yì yǔ,guǒ rán zhāo wèi rù dōng mén。
安得坚墙供厉斧,但馀绮绣委台园。ān dé jiān qiáng gōng lì fǔ,dàn yú qǐ xiù wěi tái yuán。
苛蓝山上新挥涕,统万城中漫触藩。kē lán shān shàng xīn huī tì,tǒng wàn chéng zhōng màn chù fān。
定昌暮末如相遇,应尤父祖累儿孙。dìng chāng mù mò rú xiāng yù,yīng yóu fù zǔ lèi ér sūn。
吾欲高呼诸众丑,休将家族换中原。wú yù gāo hū zhū zhòng chǒu,xiū jiāng jiā zú huàn zhōng yuán。
犬兔俱驰终并殒,豕蛇相啖复交吞。quǎn tù jù chí zhōng bìng yǔn,shǐ shé xiāng dàn fù jiāo tūn。
天之所骄天自绝,人之所畏人必掀。tiān zhī suǒ jiāo tiān zì jué,rén zhī suǒ wèi rén bì xiān。
长城早向阴山界,尔物终依玉塞骞。zhǎng chéng zǎo xiàng yīn shān jiè,ěr wù zhōng yī yù sāi qiān。
实祸虚名成底事,高田吐谷总伤魂。shí huò xū míng chéng dǐ shì,gāo tián tǔ gǔ zǒng shāng hún。
临照千年归日月,倒悬谁许作乾坤。lín zhào qiān nián guī rì yuè,dào xuán shuí xǔ zuò qián kūn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

久棹

郭之奇

久棹江情备,周流心目知。jiǔ zhào jiāng qíng bèi,zhōu liú xīn mù zhī。
云山开气象,风雨幻灵奇。yún shān kāi qì xiàng,fēng yǔ huàn líng qí。
非海应难水,连天不易涯。fēi hǎi yīng nán shuǐ,lián tiān bù yì yá。
自疑萍转客,万里日追随。zì yí píng zhuǎn kè,wàn lǐ rì zhuī suí。

宋九青给谏将联诗社诗以商之三首

郭之奇

冥思兼旷览,求应总纷纷。míng sī jiān kuàng lǎn,qiú yīng zǒng fēn fēn。
雅颂如能得,兴观亦可群。yǎ sòng rú néng dé,xīng guān yì kě qún。
倾谈初束帛,豁意已披云。qīng tán chū shù bó,huō yì yǐ pī yún。
默尔精魂感,相同独向君。mò ěr jīng hún gǎn,xiāng tóng dú xiàng jūn。

宋九青给谏将联诗社诗以商之三首

郭之奇

联心分一砥,执耳问初盟。lián xīn fēn yī dǐ,zhí ěr wèn chū méng。
大雅微茫日,王风次第明。dà yǎ wēi máng rì,wáng fēng cì dì míng。
兴衰宁大运,终始在元声。xīng shuāi níng dà yùn,zhōng shǐ zài yuán shēng。
细察推移理,思君练要情。xì chá tuī yí lǐ,sī jūn liàn yào qíng。

宋九青给谏将联诗社诗以商之三首

郭之奇

移风真首务,观世本文心。yí fēng zhēn shǒu wù,guān shì běn wén xīn。
历探情声始,返思得失林。lì tàn qíng shēng shǐ,fǎn sī dé shī lín。
欲求人尽我,不令古无今。yù qiú rén jǐn wǒ,bù lìng gǔ wú jīn。
一往同孤尚,千秋讵可禁。yī wǎng tóng gū shàng,qiān qiū jù kě jìn。

上陵道中

郭之奇

出郭明孤性,相招已白云。chū guō míng gū xìng,xiāng zhāo yǐ bái yún。
千峰收晓眺,万壑动秋氛。qiān fēng shōu xiǎo tiào,wàn hè dòng qiū fēn。
气势遥相长,精光近若群。qì shì yáo xiāng zhǎng,jīng guāng jìn ruò qún。
龙湖天意笃,灵岳自氤氲。lóng hú tiān yì dǔ,líng yuè zì yīn yūn。

陪祀昭陵

郭之奇

霜露秋思肃,林峦暮色封。shuāng lù qiū sī sù,lín luán mù sè fēng。
苍玄归化迹,丹紫变深峰。cāng xuán guī huà jì,dān zǐ biàn shēn fēng。
瑞蔼环弓剑,灵扃闭鼓钟。ruì ǎi huán gōng jiàn,líng jiōng bì gǔ zhōng。
萧萧悽怆夜,奔走向楸松。xiāo xiāo qī chuàng yè,bēn zǒu xiàng qiū sōng。

归道取西山是夜宿碧云

郭之奇

山因秋澹泊,静理作游心。shān yīn qiū dàn pō,jìng lǐ zuò yóu xīn。
策马排云至,看鸿带月深。cè mǎ pái yún zhì,kàn hóng dài yuè shēn。
草烟迷础色,松响触泉音。cǎo yān mí chǔ sè,sōng xiǎng chù quán yīn。
耳目谁能着,安禅入梦寻。ěr mù shuí néng zhe,ān chán rù mèng xún。

是早过香山

郭之奇

古寺烟疑渍,孤光近远同。gǔ sì yān yí zì,gū guāng jìn yuǎn tóng。
晴苔深夙露,寒树老秋风。qíng tái shēn sù lù,hán shù lǎo qiū fēng。
畜爽无昏旦,衔幽自色空。chù shuǎng wú hūn dàn,xián yōu zì sè kōng。
璃灯初一照,顿令皈依终。lí dēng chū yī zhào,dùn lìng guī yī zhōng。

来青纵目

郭之奇

千山供一览,眼尽即云天。qiān shān gōng yī lǎn,yǎn jǐn jí yún tiān。
聚霭高卑错,巉阴右左悬。jù ǎi gāo bēi cuò,chán yīn yòu zuǒ xuán。
髻当斜照阙,襟抱反吹前。jì dāng xié zhào quē,jīn bào fǎn chuī qián。
睥睨真何际,微茫得又玄。pì nì zhēn hé jì,wēi máng dé yòu xuán。

洪光松盘

郭之奇

偶循苍径入,已在绿云堆。ǒu xún cāng jìng rù,yǐ zài lǜ yún duī。
晓磴旁阴合,寒烟一缕开。xiǎo dèng páng yīn hé,hán yān yī lǚ kāi。
交巾低密翠,折屐远轻埃。jiāo jīn dī mì cuì,zhé jī yuǎn qīng āi。
静里钟声发,还同吹万来。jìng lǐ zhōng shēng fā,hái tóng chuī wàn lái。

玉泉观源

郭之奇

入山不必深,一壑可幽寻。rù shān bù bì shēn,yī hè kě yōu xún。
止岫含奔涧,回堤吐漭音。zhǐ xiù hán bēn jiàn,huí dī tǔ mǎng yīn。
蓝光飞玉注,碧潋伏珠沉。lán guāng fēi yù zhù,bì liàn fú zhū chén。
对此能朝夕,清颜或洗心。duì cǐ néng cháo xī,qīng yán huò xǐ xīn。

万庄稍憩

郭之奇

罢游因晚兴,花坞得秋颜。bà yóu yīn wǎn xīng,huā wù dé qiū yán。
霜叶红相胜,云林绿未删。shuāng yè hóng xiāng shèng,yún lín lǜ wèi shān。
较山微绮丽,踞野亦深闲。jiào shān wēi qǐ lì,jù yě yì shēn xián。
夕照寒峰外,何人此未还。xī zhào hán fēng wài,hé rén cǐ wèi hái。

再督两馆感昔

郭之奇

两阶依日月,万里合风云。liǎng jiē yī rì yuè,wàn lǐ hé fēng yún。
有道夷为守,修名远不勤。yǒu dào yí wèi shǒu,xiū míng yuǎn bù qín。
方期成序至,敢谓后时闻。fāng qī chéng xù zhì,gǎn wèi hòu shí wén。
却省尸瘝罪,还思告让文。què shěng shī guān zuì,hái sī gào ràng wén。

喜朝鲜来贡

郭之奇

圣代时称广,东夷岁职方。shèng dài shí chēng guǎng,dōng yí suì zhí fāng。
再看垂櫜至,始信薄来常。zài kàn chuí gāo zhì,shǐ xìn báo lái cháng。
自抱珍奇耻,非关训导章。zì bào zhēn qí chǐ,fēi guān xùn dǎo zhāng。
微臣循旧则,夙夜诵无荒。wēi chén xún jiù zé,sù yè sòng wú huāng。

以仲冬月转本司副郎自述

郭之奇

一官仍典属,三载见咸宾。yī guān réng diǎn shǔ,sān zài jiàn xián bīn。
斯亦观生进,即于与客频。sī yì guān shēng jìn,jí yú yǔ kè pín。
知名宁远域,束带是皇臣。zhī míng níng yuǎn yù,shù dài shì huáng chén。
聊幸当重译,长应备舌人。liáo xìng dāng zhòng yì,zhǎng yīng bèi shé rén。