古诗词

周五主

郭之奇

宇文窥欢入晋阳,高王悔遣归复命。yǔ wén kuī huān rù jìn yáng,gāo wáng huǐ qiǎn guī fù mìng。
此儿瞻视果非尝,英雄耳目真堪竞。cǐ ér zhān shì guǒ fēi cháng,yīng xióng ěr mù zhēn kān jìng。
讨悦初收秦陇心,迎舆始作尚书令。tǎo yuè chū shōu qín lǒng xīn,yíng yú shǐ zuò shàng shū lìng。
操戈宁肯复授人,魏修枉就长安阱。cāo gē níng kěn fù shòu rén,wèi xiū wǎng jiù zhǎng ān jǐng。
宝炬空将玉烛燃,安定已司军国政。bǎo jù kōng jiāng yù zhú rán,ān dìng yǐ sī jūn guó zhèng。
金墉胆丧东人悲,渭曲柳株西人咏。jīn yōng dǎn sàng dōng rén bēi,wèi qū liǔ zhū xī rén yǒng。
府兵属军军寓农,周礼命官官复正。fǔ bīng shǔ jūn jūn yù nóng,zhōu lǐ mìng guān guān fù zhèng。
如此施为出汉秦,奈何事主同枭獍。rú cǐ shī wèi chū hàn qín,nài hé shì zhǔ tóng xiāo jìng。
子觉称周未一年,宁都及三天禄竟。zi jué chēng zhōu wèi yī nián,níng dōu jí sān tiān lù jìng。
弘我周家非鲁公,逆护谁教落斧柄。hóng wǒ zhōu jiā fēi lǔ gōng,nì hù shuí jiào luò fǔ bǐng。
三教归儒佛道除,六师指邺高齐并。sān jiào guī rú fú dào chú,liù shī zhǐ yè gāo qí bìng。
可怜二九日孜孜,狡童一旦居天圣。kě lián èr jiǔ rì zī zī,jiǎo tóng yī dàn jū tiān shèng。
乌丸漫捋好公须,杖痕宁改凶人性。wū wán màn lǚ hǎo gōng xū,zhàng hén níng gǎi xiōng rén xìng。
剪羽摇根自速亡,天时人事互相庆。jiǎn yǔ yáo gēn zì sù wáng,tiān shí rén shì hù xiāng qìng。
天元天兴法驾还,曙星曙入东宫映。tiān yuán tiān xīng fǎ jià hái,shǔ xīng shǔ rù dōng gōng yìng。
南北从兹王气合,杨花满目中华盛。nán běi cóng zī wáng qì hé,yáng huā mǎn mù zhōng huá shèng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

三河舟晚

郭之奇

芳汀列树碧流分,界出家山断续云。fāng tīng liè shù bì liú fēn,jiè chū jiā shān duàn xù yún。
万里征魂依曲岸,寻常估客步斜曛。wàn lǐ zhēng hún yī qū àn,xún cháng gū kè bù xié xūn。

茶阳登车念别亲友亦稀人事山行纵日欣感交心

郭之奇

眼见千山同是春,意中一壑转相亲。yǎn jiàn qiān shān tóng shì chūn,yì zhōng yī hè zhuǎn xiāng qīn。
来云片片深行色,去涧淙淙落世尘。lái yún piàn piàn shēn xíng sè,qù jiàn cóng cóng luò shì chén。

雪后杨荆岫见投近稿走笔代柬

郭之奇

窗前雪艳几徘徊,宝玉临门气欲来。chuāng qián xuě yàn jǐ pái huái,bǎo yù lín mén qì yù lái。
古鼎敲云初见色,春风吹出绿光开。gǔ dǐng qiāo yún chū jiàn sè,chūn fēng chuī chū lǜ guāng kāi。

客司即事四首

郭之奇

无辱无荣典客名,来王来享向人成。wú rǔ wú róng diǎn kè míng,lái wáng lái xiǎng xiàng rén chéng。
朝朝研墨磨朱卷,停笔槐阴听啭莺。cháo cháo yán mò mó zhū juǎn,tíng bǐ huái yīn tīng zhuàn yīng。

客司即事四首

郭之奇

肘后诸方莫漫嗟,自从九折当医家。zhǒu hòu zhū fāng mò màn jiē,zì cóng jiǔ zhé dāng yī jiā。
但随夔步含鸡舌,还守蜗居远鼠牙。dàn suí kuí bù hán jī shé,hái shǒu wō jū yuǎn shǔ yá。

客司即事四首

郭之奇

终身于物共推移,大隐金门是我师。zhōng shēn yú wù gòng tuī yí,dà yǐn jīn mén shì wǒ shī。
眼不皆青从世尔,玄如尚白欲谁欺。yǎn bù jiē qīng cóng shì ěr,xuán rú shàng bái yù shuí qī。

客司即事四首

郭之奇

若道长安未若家,微官清况尽堪夸。ruò dào zhǎng ān wèi ruò jiā,wēi guān qīng kuàng jǐn kān kuā。
凭他风雨迷天路,不入曹椽似水衙。píng tā fēng yǔ mí tiān lù,bù rù cáo chuán shì shuǐ yá。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

花时长忆弟兄群,绿岛春杯夜未分。huā shí zhǎng yì dì xiōng qún,lǜ dǎo chūn bēi yè wèi fēn。
一自梅风辞凤岭,于今柳雪滞鸿云。yī zì méi fēng cí fèng lǐng,yú jīn liǔ xuě zhì hóng yún。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

春草池塘梦得时,连床夜雨倍相思。chūn cǎo chí táng mèng dé shí,lián chuáng yè yǔ bèi xiāng sī。
阿奴碌碌真游倦,又负三三修褉期。ā nú lù lù zhēn yóu juàn,yòu fù sān sān xiū xiè qī。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

惭愧西园百树低,惜花人去鸟空啼。cán kuì xī yuán bǎi shù dī,xī huā rén qù niǎo kōng tí。
凭兄咫尺相巡问,莫遣红飞绿更迷。píng xiōng zhǐ chǐ xiāng xún wèn,mò qiǎn hóng fēi lǜ gèng mí。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

自北殷忧日夜移,向西言乐古今痴。zì běi yīn yōu rì yè yí,xiàng xī yán lè gǔ jīn chī。
看来世路同驹隙,何事秋风落雁期。kàn lái shì lù tóng jū xì,hé shì qiū fēng luò yàn qī。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

天伦乐事在诗书,未足三冬向五车。tiān lún lè shì zài shī shū,wèi zú sān dōng xiàng wǔ chē。
比似怡怡相对日,弟疑兄质莫群居。bǐ shì yí yí xiāng duì rì,dì yí xiōng zhì mò qún jū。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

西汉新书辟召行,力田孝弟比科名。xī hàn xīn shū pì zhào xíng,lì tián xiào dì bǐ kē míng。
休言捷径皆时誉,但使趋庭继祖声。xiū yán jié jìng jiē shí yù,dàn shǐ qū tíng jì zǔ shēng。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

滔滔流俗似奔波,百丈危滩万石峨。tāo tāo liú sú shì bēn bō,bǎi zhàng wēi tān wàn shí é。
不信长年从水势,虽凭短楫奈舟何。bù xìn zhǎng nián cóng shuǐ shì,suī píng duǎn jí nài zhōu hé。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

暂闻鲸海一波收,无奈狼烟百燧浮。zàn wén jīng hǎi yī bō shōu,wú nài láng yān bǎi suì fú。
眼外征云云外路,鸟飞犹作旆旌愁。yǎn wài zhēng yún yún wài lù,niǎo fēi yóu zuò pèi jīng chóu。