古诗词

唐二十帝

郭之奇

我闻二十君在唐,济世安民独二郎。wǒ wén èr shí jūn zài táng,jì shì ān mín dú èr láng。
化家为国真繇汝,功成破阵本秦王。huà jiā wèi guó zhēn yáo rǔ,gōng chéng pò zhèn běn qín wáng。
太原创迹非玄武,谁将国事委元良。tài yuán chuàng jì fēi xuán wǔ,shuí jiāng guó shì wěi yuán liáng。
永徽能绍贞观辙,女主宫中曷自昌。yǒng huī néng shào zhēn guān zhé,nǚ zhǔ gōng zhōng hé zì chāng。
雉奴安识聚麀耻,妩媚偏饶似虺肠。zhì nú ān shí jù yōu chǐ,wǔ mèi piān ráo shì huī cháng。
五王浴日房州出,双陆宫中和事忙。wǔ wáng yù rì fáng zhōu chū,shuāng lù gōng zhōng hé shì máng。
天星散落诸韦灭,豫旦初登少帝床。tiān xīng sàn luò zhū wéi miè,yù dàn chū dēng shǎo dì chuáng。
传储早得开元盛,美化淳风溢万方。chuán chǔ zǎo dé kāi yuán shèng,měi huà chún fēng yì wàn fāng。
蜜口中书成天宝,赤心阿荦起渔阳。mì kǒu zhōng shū chéng tiān bǎo,chì xīn ā luò qǐ yú yáng。
国家再造繇郭李,中兴肃代岂能当。guó jiā zài zào yáo guō lǐ,zhōng xīng sù dài qǐ néng dāng。
德宗三弊终难改,天命宁关术士桑。dé zōng sān bì zhōng nán gǎi,tiān mìng níng guān shù shì sāng。
堪嗟八党欺喑予,所恃元和作嗣皇。kān jiē bā dǎng qī yīn yǔ,suǒ shì yuán hé zuò sì huáng。
殄凶除叛挥霜斧,剑浙淮淄敛镝铓。tiǎn xiōng chú pàn huī shuāng fǔ,jiàn zhè huái zī liǎn dī máng。
金丹遂酿中和逆,穆敬重教河朔亡。jīn dān suì niàng zhōng hé nì,mù jìng zhòng jiào hé shuò wáng。
可怜二日移三主,甘露从兹作祸殃。kě lián èr rì yí sān zhǔ,gān lù cóng zī zuò huò yāng。
武宣承绪同英果,国柄依然网在纲。wǔ xuān chéng xù tóng yīng guǒ,guó bǐng yī rán wǎng zài gāng。
大中堪咏还堪哭,彼惛谁搆复谁堂。dà zhōng kān yǒng hái kān kū,bǐ hūn shuí gòu fù shuí táng。
为懿为僖尔何人,使人朝散而邑荒。wèi yì wèi xī ěr hé rén,shǐ rén cháo sàn ér yì huāng。
十军阿父群相拥,国老门生独自伤。shí jūn ā fù qún xiāng yōng,guó lǎo mén shēng dú zì shāng。
黄巢始乱天下裂,朱三盗夥果非尝。huáng cháo shǐ luàn tiān xià liè,zhū sān dào huǒ guǒ fēi cháng。
纥干山雀无飞处,虽有昭哀亦槛羊。gē gàn shān què wú fēi chù,suī yǒu zhāo āi yì kǎn yáng。
晋岐吴蜀空分土,夺天子贼已称梁。jìn qí wú shǔ kōng fēn tǔ,duó tiān zi zéi yǐ chēng liáng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

念七日繇百宜移居石井

郭之奇

侧身依鸟道,即见有鸿蒙。cè shēn yī niǎo dào,jí jiàn yǒu hóng méng。
萝薜心安处,烟霞俗在中。luó bì xīn ān chù,yān xiá sú zài zhōng。
稍闻群涧沥,渐许一林通。shāo wén qún jiàn lì,jiàn xǔ yī lín tōng。
叹息人间世,犹留物外风。tàn xī rén jiān shì,yóu liú wù wài fēng。

除日立春

郭之奇

年芳推旧色,物象予朝暾。nián fāng tuī jiù sè,wù xiàng yǔ cháo tūn。
春及徒生望,地偏孰与言。chūn jí tú shēng wàng,dì piān shú yǔ yán。
时来皆岁德,身在总君恩。shí lái jiē suì dé,shēn zài zǒng jūn ēn。
遮莫千山里,亦云我位存。zhē mò qiān shān lǐ,yì yún wǒ wèi cún。

乙未元日赋得东望望春春可怜二首

郭之奇

东望望春春可怜,君恩犹许傍林泉。dōng wàng wàng chūn chūn kě lián,jūn ēn yóu xǔ bàng lín quán。
薇山枉忆黄虞代,桃水应忘魏晋年。wēi shān wǎng yì huáng yú dài,táo shuǐ yīng wàng wèi jìn nián。
日月为余光早到,风云出此气弥添。rì yuè wèi yú guāng zǎo dào,fēng yún chū cǐ qì mí tiān。
春容无数飞前壑,心远方知有地偏。chūn róng wú shù fēi qián hè,xīn yuǎn fāng zhī yǒu dì piān。

人日读高达夫杜子美寄酬之什

郭之奇

人日空思寄草堂,梅花柳色共茫茫。rén rì kōng sī jì cǎo táng,méi huā liǔ sè gòng máng máng。
举头见日日何处,在水从人人一方。jǔ tóu jiàn rì rì hé chù,zài shuǐ cóng rén rén yī fāng。
散帙寻诗追夙韵,开尘拂剑守馀光。sàn zhì xún shī zhuī sù yùn,kāi chén fú jiàn shǒu yú guāng。
东西南北今如此,漫许新州作故乡。dōng xī nán běi jīn rú cǐ,màn xǔ xīn zhōu zuò gù xiāng。

作稽古篇诸论断五绝

郭之奇

五典笙簧莫浪吹,三坟金玉久相贻。wǔ diǎn shēng huáng mò làng chuī,sān fén jīn yù jiǔ xiāng yí。
独留古意还千古,尽洗时心又一时。dú liú gǔ yì hái qiān gǔ,jǐn xǐ shí xīn yòu yī shí。

作稽古篇诸论断五绝

郭之奇

三长屈指是何人,一字违心岂素臣。sān zhǎng qū zhǐ shì hé rén,yī zì wéi xīn qǐ sù chén。
迷路终须从老马,南车犹许向春麟。mí lù zhōng xū cóng lǎo mǎ,nán chē yóu xǔ xiàng chūn lín。

作稽古篇诸论断五绝

郭之奇

孤心长使驾千年,一义终当子众诠。gū xīn zhǎng shǐ jià qiān nián,yī yì zhōng dāng zi zhòng quán。
电折霜开凭独照,珠流璧合总齐妍。diàn zhé shuāng kāi píng dú zhào,zhū liú bì hé zǒng qí yán。

作稽古篇诸论断五绝

郭之奇

拟将今古付诸篇,三伏劳劳手万年。nǐ jiāng jīn gǔ fù zhū piān,sān fú láo láo shǒu wàn nián。
寡陋独凭贤圣启,虚心或倩鬼神怜。guǎ lòu dú píng xián shèng qǐ,xū xīn huò qiàn guǐ shén lián。

作稽古篇诸论断五绝

郭之奇

少年振辔入词场,古意时心各断章。shǎo nián zhèn pèi rù cí chǎng,gǔ yì shí xīn gè duàn zhāng。
老去独思依阃阈,自疑墨外少光芒。lǎo qù dú sī yī kǔn yù,zì yí mò wài shǎo guāng máng。

七夕产一男弗育内子抱疴予亦伏枕成三绝

郭之奇

支离海角四经秋,屈指桑弧或在眸。zhī lí hǎi jiǎo sì jīng qiū,qū zhǐ sāng hú huò zài móu。
岂意天河填夜鹊,已从人世失朝蝣。qǐ yì tiān hé tián yè què,yǐ cóng rén shì shī cháo yóu。

七夕产一男弗育内子抱疴予亦伏枕成三绝

郭之奇

梁鸿五噫漫凄其,操臼人今命若丝。liáng hóng wǔ yī màn qī qí,cāo jiù rén jīn mìng ruò sī。
猿叫风前声欲断,鹃啼春后血空吹。yuán jiào fēng qián shēng yù duàn,juān tí chūn hòu xuè kōng chuī。

七夕产一男弗育内子抱疴予亦伏枕成三绝

郭之奇

残灯无焰梦回时,五夜虫声莫助悲。cán dēng wú yàn mèng huí shí,wǔ yè chóng shēng mò zhù bēi。
尚有盈腔真感慨,未应海角便颠迷。shàng yǒu yíng qiāng zhēn gǎn kǎi,wèi yīng hǎi jiǎo biàn diān mí。

折池中菡萏置几上净瓶二绝

郭之奇

一枝红艳自天工,君子之花君子同。yī zhī hóng yàn zì tiān gōng,jūn zi zhī huā jūn zi tóng。
容易诸人休浪折,秋光初缀此花风。róng yì zhū rén xiū làng zhé,qiū guāng chū zhuì cǐ huā fēng。

折池中菡萏置几上净瓶二绝

郭之奇

我如瘦鹤望瑶池,空恨蒹葭在水湄。wǒ rú shòu hè wàng yáo chí,kōng hèn jiān jiā zài shuǐ méi。
赢得双红归四壁,茶铛药灶也相宜。yíng dé shuāng hóng guī sì bì,chá dāng yào zào yě xiāng yí。

悼内四绝

郭之奇

出自名门自得师,颇通文史步羲之。chū zì míng mén zì dé shī,pǒ tōng wén shǐ bù xī zhī。
只缘黑祲时相扰,那许黄庭日共随。zhǐ yuán hēi jìn shí xiāng rǎo,nà xǔ huáng tíng rì gòng suí。