古诗词

附蜀二主

郭之奇

当年屠贩五都雄,幸依阉子近宸枫。dāng nián tú fàn wǔ dōu xióng,xìng yī yān zi jìn chén fēng。
负玺从行当断栈,控马驰烟出焰中。fù xǐ cóng xíng dāng duàn zhàn,kòng mǎ chí yān chū yàn zhōng。
尔能舒膝为君枕,易块涓人讵许同。ěr néng shū xī wèi jūn zhěn,yì kuài juān rén jù xǔ tóng。
爪牙谁弃资毛翮,翻忧延虎入蚕丛。zhǎo yá shuí qì zī máo hé,fān yōu yán hǔ rù cán cóng。
利州已刺溪酋合,髡发长驱沃野空。lì zhōu yǐ cì xī qiú hé,kūn fā zhǎng qū wò yě kōng。
请帅于朝真独见,因人之味岂难攻。qǐng shuài yú cháo zhēn dú jiàn,yīn rén zhī wèi qǐ nán gōng。
阃外专诛无假父,马前泣跪去韦公。kǔn wài zhuān zhū wú jiǎ fù,mǎ qián qì guì qù wéi gōng。
罪人斯得军威振,大势方操众丑穷。zuì rén sī dé jūn wēi zhèn,dà shì fāng cāo zhòng chǒu qióng。
七条已布招安寨,三峡旋开剑阁通。qī tiáo yǐ bù zhāo ān zhài,sān xiá xuán kāi jiàn gé tōng。
梓邛次第归圆幅,秦陇苍茫罢远埄。zǐ qióng cì dì guī yuán fú,qín lǒng cāng máng bà yuǎn běng。
承制初分玉垒墨,画楼时映锦江红。chéng zhì chū fēn yù lěi mò,huà lóu shí yìng jǐn jiāng hóng。
称臣莫便因朝改,为恶何甘与贼同。chēng chén mò biàn yīn cháo gǎi,wèi è hé gān yǔ zéi tóng。
故事粗依前代举,典章犹是有唐风。gù shì cū yī qián dài jǔ,diǎn zhāng yóu shì yǒu táng fēng。
全节虽然惭克用,偏安或使扼全忠。quán jié suī rán cán kè yòng,piān ān huò shǐ è quán zhōng。
可怜嗣子徒酣梦,绵竹须臾似转蓬。kě lián sì zi tú hān mèng,mián zhú xū yú shì zhuǎn péng。
连营涕泣人何在,空教乳臭独当戎。lián yíng tì qì rén hé zài,kōng jiào rǔ chòu dú dāng róng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

自感二首

郭之奇

说剑求欧冶,读书与斫轮。shuō jiàn qiú ōu yě,dú shū yǔ zhuó lún。
纵横思计就,文武择能陈。zòng héng sī jì jiù,wén wǔ zé néng chén。
世合轻儒术,时方倚斗臣。shì hé qīng rú shù,shí fāng yǐ dòu chén。
峨冠虽未解,交椊亦其人。é guān suī wèi jiě,jiāo zuó yì qí rén。

淇水古意

郭之奇

停车淇水上,古意见秋风。tíng chē qí shuǐ shàng,gǔ yì jiàn qiū fēng。
绿竹诸君子,白圭一武公。lǜ zhú zhū jūn zi,bái guī yī wǔ gōng。
千年称睿圣,当日自童蒙。qiān nián chēng ruì shèng,dāng rì zì tóng méng。
非哲非愚者,庶几三复终。fēi zhé fēi yú zhě,shù jǐ sān fù zhōng。

闱中第三场有鹤集鸣明远楼当事索言纪瑞

郭之奇

天中明远楼,楼上鹤鸣秋。tiān zhōng míng yuǎn lóu,lóu shàng hè míng qiū。
何日遵鸿渚,先时引鹿呦。hé rì zūn hóng zhǔ,xiān shí yǐn lù yōu。
在阴縻爵见,闻野向皋浮。zài yīn mí jué jiàn,wén yě xiàng gāo fú。
云路从朝翼,嵩河特近游。yún lù cóng cháo yì,sōng hé tè jìn yóu。

夜坐阅卷毕循步阶櫩仰象有言

郭之奇

肃然秋夜对,起视已星陈。sù rán qiū yè duì,qǐ shì yǐ xīng chén。
心目无穷止,菁华始逼亲。xīn mù wú qióng zhǐ,jīng huá shǐ bī qīn。
斗箕分极远,经纬九霄均。dòu jī fēn jí yuǎn,jīng wěi jiǔ xiāo jūn。
云汉垂垂下,天中烂客身。yún hàn chuí chuí xià,tiān zhōng làn kè shēn。

秋雨连日是夕拜榜既毕云烂星陈明月出焉是可纪也二首

郭之奇

黾勉秋期竣,适当云汉清。mǐn miǎn qiū qī jùn,shì dāng yún hàn qīng。
光为君子吉,化以圣人成。guāng wèi jūn zi jí,huà yǐ shèng rén chéng。
豫野招贤见,宵中太乙明。yù yě zhāo xián jiàn,xiāo zhōng tài yǐ míng。
灿然心目际,毋乃至文精。càn rán xīn mù jì,wú nǎi zhì wén jīng。

秋雨连日是夕拜榜既毕云烂星陈明月出焉是可纪也二首

郭之奇

宵中纠缦缦,大象乃苍苍。xiāo zhōng jiū màn màn,dà xiàng nǎi cāng cāng。
似竭风云力,方开斗极光。shì jié fēng yún lì,fāng kāi dòu jí guāng。
昭回同四表,焕发始中央。zhāo huí tóng sì biǎo,huàn fā shǐ zhōng yāng。
俯仰观文意,谁云少报章。fǔ yǎng guān wén yì,shuí yún shǎo bào zhāng。

上雒王别馆曰城市丹丘其中园洞石山特幽至可屡游诸君子见招多于此习而不厌因以有言二首

郭之奇

宋代愁花石,梁王叹粟民。sòng dài chóu huā shí,liáng wáng tàn sù mín。
何知城市里,自得水山身。hé zhī chéng shì lǐ,zì dé shuǐ shān shēn。
易地殊忧乐,观时杂笑颦。yì dì shū yōu lè,guān shí zá xiào pín。
开樽君子至,爱客寸心真。kāi zūn jūn zi zhì,ài kè cùn xīn zhēn。

上雒王别馆曰城市丹丘其中园洞石山特幽至可屡游诸君子见招多于此习而不厌因以有言二首

郭之奇

飞楼烟上下,虚洞月来还。fēi lóu yān shàng xià,xū dòng yuè lái hái。
身在天人际,书传大小山。shēn zài tiān rén jì,shū chuán dà xiǎo shān。
盛名今古迫,丹诀岁时闲。shèng míng jīn gǔ pò,dān jué suì shí xián。
为问长生术,其中可驻颜。wèi wèn zhǎng shēng shù,qí zhōng kě zhù yán。

登石山之巅楼楼有振衣石二首

郭之奇

竟日迷清兴,登兹遂所求。jìng rì mí qīng xīng,dēng zī suì suǒ qiú。
人闲初厌雨,楼旷久矜秋。rén xián chū yàn yǔ,lóu kuàng jiǔ jīn qiū。
倚石孤云动,凭轩百象浮。yǐ shí gū yún dòng,píng xuān bǎi xiàng fú。
如蝇看市响,歌管一声收。rú yíng kàn shì xiǎng,gē guǎn yī shēng shōu。

登石山之巅楼楼有振衣石二首

郭之奇

全出秋颜色,初如客性情。quán chū qiū yán sè,chū rú kè xìng qíng。
前峰经掌削,环郭渐鳞生。qián fēng jīng zhǎng xuē,huán guō jiàn lín shēng。
暮霭相回互,寒烟各纵横。mù ǎi xiāng huí hù,hán yān gè zòng héng。
久看非不美,劳心畏远迎。jiǔ kàn fēi bù měi,láo xīn wèi yuǎn yíng。

永城王邀同赞伯宴郊外别墅墅中环亭为池池荷留秋秋宵迟客两悠然也二首

郭之奇

市嚣初不染,郊意已全幽。shì xiāo chū bù rǎn,jiāo yì yǐ quán yōu。
霜叶闲随野,残荷力度秋。shuāng yè xián suí yě,cán hé lì dù qiū。
开云亭势出,得水岛烟浮。kāi yún tíng shì chū,dé shuǐ dǎo yān fú。
载酒园何处,清樽此地酬。zài jiǔ yuán hé chù,qīng zūn cǐ dì chóu。

永城王邀同赞伯宴郊外别墅墅中环亭为池池荷留秋秋宵迟客两悠然也二首

郭之奇

主意初筵秩,幽人不速来。zhǔ yì chū yán zhì,yōu rén bù sù lái。
方塘低照拂,庭树晚风开。fāng táng dī zhào fú,tíng shù wǎn fēng kāi。
宿鸟窥樽起,游鱼听乐猜。sù niǎo kuī zūn qǐ,yóu yú tīng lè cāi。
夕阳难遣兴,秋夜尚悠哉。xī yáng nán qiǎn xīng,qiū yè shàng yōu zāi。

柘城王邀同赞伯晚登铁塔二首

郭之奇

铁塔豫梁传,数朝不数年。tiě tǎ yù liáng chuán,shù cháo bù shù nián。
标形如上涌,托体况中坚。biāo xíng rú shàng yǒng,tuō tǐ kuàng zhōng jiān。
角亢晨昏宿,嵩河近远联。jiǎo kàng chén hūn sù,sōng hé jìn yuǎn lián。
谁能名不朽,吾欲勒其巅。shuí néng míng bù xiǔ,wú yù lēi qí diān。

柘城王邀同赞伯晚登铁塔二首

郭之奇

忽遂登临志,还思创始功。hū suì dēng lín zhì,hái sī chuàng shǐ gōng。
循阶攀峻绝,环级转空蒙。xún jiē pān jùn jué,huán jí zhuǎn kōng méng。
秋色收残照,乡心御远风。qiū sè shōu cán zhào,xiāng xīn yù yuǎn fēng。
因高谁不赋,我意仲宣同。yīn gāo shuí bù fù,wǒ yì zhòng xuān tóng。

过临清何洁卿民部招同赞伯署中园集

郭之奇

浥露思园竹,开樽有故人。yì lù sī yuán zhú,kāi zūn yǒu gù rén。
时危秋兴浅,夜静酒谈真。shí wēi qiū xīng qiǎn,yè jìng jiǔ tán zhēn。
戏谑无拘客,醉醒共远身。xì xuè wú jū kè,zuì xǐng gòng yuǎn shēn。
别来醇意满,不必向君陈。bié lái chún yì mǎn,bù bì xiàng jūn chén。