古诗词

附蜀二主

郭之奇

当年屠贩五都雄,幸依阉子近宸枫。dāng nián tú fàn wǔ dōu xióng,xìng yī yān zi jìn chén fēng。
负玺从行当断栈,控马驰烟出焰中。fù xǐ cóng xíng dāng duàn zhàn,kòng mǎ chí yān chū yàn zhōng。
尔能舒膝为君枕,易块涓人讵许同。ěr néng shū xī wèi jūn zhěn,yì kuài juān rén jù xǔ tóng。
爪牙谁弃资毛翮,翻忧延虎入蚕丛。zhǎo yá shuí qì zī máo hé,fān yōu yán hǔ rù cán cóng。
利州已刺溪酋合,髡发长驱沃野空。lì zhōu yǐ cì xī qiú hé,kūn fā zhǎng qū wò yě kōng。
请帅于朝真独见,因人之味岂难攻。qǐng shuài yú cháo zhēn dú jiàn,yīn rén zhī wèi qǐ nán gōng。
阃外专诛无假父,马前泣跪去韦公。kǔn wài zhuān zhū wú jiǎ fù,mǎ qián qì guì qù wéi gōng。
罪人斯得军威振,大势方操众丑穷。zuì rén sī dé jūn wēi zhèn,dà shì fāng cāo zhòng chǒu qióng。
七条已布招安寨,三峡旋开剑阁通。qī tiáo yǐ bù zhāo ān zhài,sān xiá xuán kāi jiàn gé tōng。
梓邛次第归圆幅,秦陇苍茫罢远埄。zǐ qióng cì dì guī yuán fú,qín lǒng cāng máng bà yuǎn běng。
承制初分玉垒墨,画楼时映锦江红。chéng zhì chū fēn yù lěi mò,huà lóu shí yìng jǐn jiāng hóng。
称臣莫便因朝改,为恶何甘与贼同。chēng chén mò biàn yīn cháo gǎi,wèi è hé gān yǔ zéi tóng。
故事粗依前代举,典章犹是有唐风。gù shì cū yī qián dài jǔ,diǎn zhāng yóu shì yǒu táng fēng。
全节虽然惭克用,偏安或使扼全忠。quán jié suī rán cán kè yòng,piān ān huò shǐ è quán zhōng。
可怜嗣子徒酣梦,绵竹须臾似转蓬。kě lián sì zi tú hān mèng,mián zhú xū yú shì zhuǎn péng。
连营涕泣人何在,空教乳臭独当戎。lián yíng tì qì rén hé zài,kōng jiào rǔ chòu dú dāng róng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

宛在堂中即事

郭之奇

何须问众清浊,且自观心逸劳。hé xū wèn zhòng qīng zhuó,qiě zì guān xīn yì láo。
在我应从古制,于人合让时豪。zài wǒ yīng cóng gǔ zhì,yú rén hé ràng shí háo。

宛在堂中即事

郭之奇

屈指粤东名业,曲江南海琼山。qū zhǐ yuè dōng míng yè,qū jiāng nán hǎi qióng shān。
斯文未丧今日,后死何人可班。sī wén wèi sàng jīn rì,hòu sǐ hé rén kě bān。

宛在堂中即事

郭之奇

一往深情诵读,半生乐事诗书。yī wǎng shēn qíng sòng dú,bàn shēng lè shì shī shū。
承明著作还彼,百代风骚待予。chéng míng zhù zuò hái bǐ,bǎi dài fēng sāo dài yǔ。

望庐山和苏韵

郭之奇

相对无缘认岭峰,入看只与白云同。xiāng duì wú yuán rèn lǐng fēng,rù kàn zhǐ yǔ bái yún tóng。
江舟竟日分横侧,真面遥临一水中。jiāng zhōu jìng rì fēn héng cè,zhēn miàn yáo lín yī shuǐ zhōng。

四月一日二首

郭之奇

晓来风色北窗归,一岁几何三月非。xiǎo lái fēng sè běi chuāng guī,yī suì jǐ hé sān yuè fēi。
谁道时光不作意,晴阴云日半依违。shuí dào shí guāng bù zuò yì,qíng yīn yún rì bàn yī wéi。

四月一日二首

郭之奇

落尽黄梅四月天,空枝一鸟语春还。luò jǐn huáng méi sì yuè tiān,kōng zhī yī niǎo yǔ chūn hái。
早知梅熟春同去,怨却花时信早传。zǎo zhī méi shú chūn tóng qù,yuàn què huā shí xìn zǎo chuán。

系春

郭之奇

曾无好事系春华,冷落闲庭片片花。céng wú hǎo shì xì chūn huá,lěng luò xián tíng piàn piàn huā。
半榻幽清贪晓睡,三杯软饱觅生涯。bàn tà yōu qīng tān xiǎo shuì,sān bēi ruǎn bǎo mì shēng yá。

问春

郭之奇

几将闲绪问春华,愁客无端怪落花。jǐ jiāng xián xù wèn chūn huá,chóu kè wú duān guài luò huā。
花落何堪兼雨夜,客愁可奈是天涯。huā luò hé kān jiān yǔ yè,kè chóu kě nài shì tiān yá。

说士与逸民之品不同

郭之奇

张仪寸舌犹问妻,子陵两足可加帝。zhāng yí cùn shé yóu wèn qī,zi líng liǎng zú kě jiā dì。
终当披裘耕富春,何事读书学游说。zhōng dāng pī qiú gēng fù chūn,hé shì dú shū xué yóu shuō。

得时与避世之怀各一

郭之奇

渊明不折小儿腰,子房却进老人履。yuān míng bù zhé xiǎo ér yāo,zi fáng què jìn lǎo rén lǚ。
归去仍招白衣人,功成亦从赤松子。guī qù réng zhāo bái yī rén,gōng chéng yì cóng chì sōng zi。

呼奚觅怪石二首

郭之奇

山琢胎形水织纹,千年濯魄冷清濆。shān zuó tāi xíng shuǐ zhī wén,qiān nián zhuó pò lěng qīng fén。
无端过客多闲绪,携取东归意亦殷。wú duān guò kè duō xián xù,xié qǔ dōng guī yì yì yīn。

呼奚觅怪石二首

郭之奇

横流堆叠乱波容,戏拾诸般置夹笼。héng liú duī dié luàn bō róng,xì shí zhū bān zhì jiā lóng。
借问参寥谁处是,好和清水作相供。jiè wèn cān liáo shuí chù shì,hǎo hé qīng shuǐ zuò xiāng gōng。

衢州道中二首

郭之奇

西流一水向东潺,夹右诸陵并道擐。xī liú yī shuǐ xiàng dōng chán,jiā yòu zhū líng bìng dào huàn。
归路惟多千嶂阻,愁来欲把众峰删。guī lù wéi duō qiān zhàng zǔ,chóu lái yù bǎ zhòng fēng shān。

衢州道中二首

郭之奇

云影相从树影亲,近峰如作远峰臣。yún yǐng xiāng cóng shù yǐng qīn,jìn fēng rú zuò yuǎn fēng chén。
奇观始信天工巧,谁把丹青挂夕晨。qí guān shǐ xìn tiān gōng qiǎo,shuí bǎ dān qīng guà xī chén。

十八早自从叔公车舫至峡江过伯常兄舟中共酌醉后口占二绝

郭之奇

沙明涛白豁天开,江远舟轻破月来。shā míng tāo bái huō tiān kāi,jiāng yuǎn zhōu qīng pò yuè lái。
阮氏风流今日事,相逢急进手中杯。ruǎn shì fēng liú jīn rì shì,xiāng féng jí jìn shǒu zhōng bēi。