古诗词

附蜀二主

郭之奇

当年屠贩五都雄,幸依阉子近宸枫。dāng nián tú fàn wǔ dōu xióng,xìng yī yān zi jìn chén fēng。
负玺从行当断栈,控马驰烟出焰中。fù xǐ cóng xíng dāng duàn zhàn,kòng mǎ chí yān chū yàn zhōng。
尔能舒膝为君枕,易块涓人讵许同。ěr néng shū xī wèi jūn zhěn,yì kuài juān rén jù xǔ tóng。
爪牙谁弃资毛翮,翻忧延虎入蚕丛。zhǎo yá shuí qì zī máo hé,fān yōu yán hǔ rù cán cóng。
利州已刺溪酋合,髡发长驱沃野空。lì zhōu yǐ cì xī qiú hé,kūn fā zhǎng qū wò yě kōng。
请帅于朝真独见,因人之味岂难攻。qǐng shuài yú cháo zhēn dú jiàn,yīn rén zhī wèi qǐ nán gōng。
阃外专诛无假父,马前泣跪去韦公。kǔn wài zhuān zhū wú jiǎ fù,mǎ qián qì guì qù wéi gōng。
罪人斯得军威振,大势方操众丑穷。zuì rén sī dé jūn wēi zhèn,dà shì fāng cāo zhòng chǒu qióng。
七条已布招安寨,三峡旋开剑阁通。qī tiáo yǐ bù zhāo ān zhài,sān xiá xuán kāi jiàn gé tōng。
梓邛次第归圆幅,秦陇苍茫罢远埄。zǐ qióng cì dì guī yuán fú,qín lǒng cāng máng bà yuǎn běng。
承制初分玉垒墨,画楼时映锦江红。chéng zhì chū fēn yù lěi mò,huà lóu shí yìng jǐn jiāng hóng。
称臣莫便因朝改,为恶何甘与贼同。chēng chén mò biàn yīn cháo gǎi,wèi è hé gān yǔ zéi tóng。
故事粗依前代举,典章犹是有唐风。gù shì cū yī qián dài jǔ,diǎn zhāng yóu shì yǒu táng fēng。
全节虽然惭克用,偏安或使扼全忠。quán jié suī rán cán kè yòng,piān ān huò shǐ è quán zhōng。
可怜嗣子徒酣梦,绵竹须臾似转蓬。kě lián sì zi tú hān mèng,mián zhú xū yú shì zhuǎn péng。
连营涕泣人何在,空教乳臭独当戎。lián yíng tì qì rén hé zài,kōng jiào rǔ chòu dú dāng róng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

梅花忆四绝

郭之奇

含思无片语,此意复谁传。hán sī wú piàn yǔ,cǐ yì fù shuí chuán。
安得春前卉,相依守旧年。ān dé chūn qián huì,xiāng yī shǒu jiù nián。

阴寒二绝

郭之奇

谁吹云影漏,长使日光沉。shuí chuī yún yǐng lòu,zhǎng shǐ rì guāng chén。
乌翼何时洗,沧池万古深。wū yì hé shí xǐ,cāng chí wàn gǔ shēn。

阴寒二绝

郭之奇

寒妒无衣客,霜摧坠叶林。hán dù wú yī kè,shuāng cuī zhuì yè lín。
阳和如有脚,人树想同心。yáng hé rú yǒu jiǎo,rén shù xiǎng tóng xīn。

狂风二绝

郭之奇

刮垢吹黄梦,扬云表汉威。guā gòu chuī huáng mèng,yáng yún biǎo hàn wēi。
何须霜鬓里,空使雪华飞。hé xū shuāng bìn lǐ,kōng shǐ xuě huá fēi。

狂风二绝

郭之奇

刺天多远去,绕树独低垂。cì tiān duō yuǎn qù,rào shù dú dī chuí。
霜羽初零落,狂飙且莫吹。shuāng yǔ chū líng luò,kuáng biāo qiě mò chuī。

竟日

郭之奇

竟日看遥岫,经旬闭窈扉。jìng rì kàn yáo xiù,jīng xún bì yǎo fēi。
烟霞曾共宿,清梦每同飞。yān xiá céng gòng sù,qīng mèng měi tóng fēi。

长夜

郭之奇

长夜何时旦,漏声不自由。zhǎng yè hé shí dàn,lòu shēng bù zì yóu。
寒风吹欲尽,尚作五更愁。hán fēng chuī yù jǐn,shàng zuò wǔ gèng chóu。

晓月

郭之奇

阴云带晓月,缺镜倚高峰。yīn yún dài xiǎo yuè,quē jìng yǐ gāo fēng。
一片含烟玉,光藏第几重。yī piàn hán yān yù,guāng cáng dì jǐ zhòng。

朝旭

郭之奇

怪来朝旭起,云岫敛清晖。guài lái cháo xù qǐ,yún xiù liǎn qīng huī。
总向林光内,含华洒翠微。zǒng xiàng lín guāng nèi,hán huá sǎ cuì wēi。

雨后得梅花一枝赋得梅花满枝空断肠

郭之奇

肠断一枝雨后梅,为谁传信此中来。cháng duàn yī zhī yǔ hòu méi,wèi shuí chuán xìn cǐ zhōng lái。
幽香乍惹羁魂忆,冷艳初迎倦眼开。yōu xiāng zhà rě jī hún yì,lěng yàn chū yíng juàn yǎn kāi。
忽漫离群休懊恨,若为依我共徘徊。hū màn lí qún xiū ào hèn,ruò wèi yī wǒ gòng pái huái。
孤山处士真堪友,懒向时花复占魁。gū shān chù shì zhēn kān yǒu,lǎn xiàng shí huā fù zhàn kuí。

初腊代人送友之燕

郭之奇

金台目断晓林坰,天下心伤送客亭。jīn tái mù duàn xiǎo lín jiōng,tiān xià xīn shāng sòng kè tíng。
别袂初牵梅片白,离鞭遥拂柳条青。bié mèi chū qiān méi piàn bái,lí biān yáo fú liǔ tiáo qīng。
风江几处征帆出,云岭千重去羽冥。fēng jiāng jǐ chù zhēng fān chū,yún lǐng qiān zhòng qù yǔ míng。
龙塞只今皆内壤,燕然莫用古碑铭。lóng sāi zhǐ jīn jiē nèi rǎng,yàn rán mò yòng gǔ bēi míng。

梅花落

郭之奇

雨中遥忆梅花落,梦里时教玉艳分。yǔ zhōng yáo yì méi huā luò,mèng lǐ shí jiào yù yàn fēn。
东阁数枝愁水部,空庭一片懊参军。dōng gé shù zhī chóu shuǐ bù,kōng tíng yī piàn ào cān jūn。
为尔咨嗟长独立,馀香远迩风前入。wèi ěr zī jiē zhǎng dú lì,yú xiāng yuǎn ěr fēng qián rù。
气味偏依冷韵留,精神转令寒芬袭。qì wèi piān yī lěng yùn liú,jīng shén zhuǎn lìng hán fēn xí。
寒芬冷韵逐谁飞,银缸金鼎耀霜帏。hán fēn lěng yùn zhú shuí fēi,yín gāng jīn dǐng yào shuāng wéi。
满面红妆相对出,谁怜白雪少光辉。mǎn miàn hóng zhuāng xiāng duì chū,shuí lián bái xuě shǎo guāng huī。
以兹感叹为花泣,寄语阳春花下集。yǐ zī gǎn tàn wèi huā qì,jì yǔ yáng chūn huā xià jí。
取实和羹自有时,花落花开毋太急。qǔ shí hé gēng zì yǒu shí,huā luò huā kāi wú tài jí。

代人送阳朔某尉任满言归

郭之奇

画山千嶂碧,漓水万波阴。huà shān qiān zhàng bì,lí shuǐ wàn bō yīn。
鱼鸟成公事,猺蛮止谷音。yú niǎo chéng gōng shì,yáo mán zhǐ gǔ yīn。
佐弹明月照,归袖冷风侵。zuǒ dàn míng yuè zhào,guī xiù lěng fēng qīn。
裘马谁为感,羁离共此心。qiú mǎ shuí wèi gǎn,jī lí gòng cǐ xīn。

雨夜古思

郭之奇

潇潇风雨夜,思古复思今。xiāo xiāo fēng yǔ yè,sī gǔ fù sī jīn。
姚姒生何远,黄农没已深。yáo sì shēng hé yuǎn,huáng nóng méi yǐ shēn。
鸡鸣君子意,牛角大臣心。jī míng jūn zi yì,niú jiǎo dà chén xīn。
侧枕依寒漏,商歌那可寻。cè zhěn yī hán lòu,shāng gē nà kě xún。

梦断

郭之奇

关河迷故国,烽燧倚家园。guān hé mí gù guó,fēng suì yǐ jiā yuán。
雨滴羁人耳,风吹远客魂。yǔ dī jī rén ěr,fēng chuī yuǎn kè hún。
梦断花光寂,灯残鸟语喧。mèng duàn huā guāng jì,dēng cán niǎo yǔ xuān。
生理凭谁说,霜怀只自温。shēng lǐ píng shuí shuō,shuāng huái zhǐ zì wēn。