古诗词

附南唐三主

郭之奇

老臣知诰是耶非,攘国移宗自古稀。lǎo chén zhī gào shì yé fēi,rǎng guó yí zōng zì gǔ xī。
镜里白髭催受册,宫中羽服遂成衣。jìng lǐ bái zī cuī shòu cè,gōng zhōng yǔ fú suì chéng yī。
吕嬴阴易休夸异,徐李明分孰敢讥。lǚ yíng yīn yì xiū kuā yì,xú lǐ míng fēn shú gǎn jī。
遥遥华胄吴王恪,簌簌悲啼杨琏妃。yáo yáo huá zhòu wú wáng kè,sù sù bēi tí yáng liǎn fēi。
时来天地皆同力,运去英雄始失威。shí lái tiān dì jiē tóng lì,yùn qù yīng xióng shǐ shī wēi。
受禅老臣捐客去,喜谀新嗣倚轻肥。shòu chán lǎo chén juān kè qù,xǐ yú xīn sì yǐ qīng féi。
舍华事狄先几昧,克建摧荆逸气飞。shě huá shì dí xiān jǐ mèi,kè jiàn cuī jīng yì qì fēi。
把浅兵收贪小费,浮梁师至已长挥。bǎ qiǎn bīng shōu tān xiǎo fèi,fú liáng shī zhì yǐ zhǎng huī。
博徵枉尽茶盐利,纸甲虚坚堡壁围。bó zhēng wǎng jǐn chá yán lì,zhǐ jiǎ xū jiān bǎo bì wéi。
孙晟南冠休痛哭,仁赡东首漫歔欷。sūn chéng nán guān xiū tòng kū,rén shàn dōng shǒu màn xū xī。
床斗千人俱浪死,阴谋五鬼尚依违。chuáng dòu qiān rén jù làng sǐ,yīn móu wǔ guǐ shàng yī wéi。
国主江南终易号,小朝时就大朝晞。guó zhǔ jiāng nán zhōng yì hào,xiǎo cháo shí jiù dà cháo xī。
事不可知至后世,为子孙计莫徒祈。shì bù kě zhī zhì hòu shì,wèi zi sūn jì mò tú qí。
一家天下难共榻,两家父子岂殊扉。yī jiā tiān xià nán gòng tà,liǎng jiā fù zi qǐ shū fēi。
上江丸蜡空遥恃,若水丝绳出近矶。shàng jiāng wán là kōng yáo shì,ruò shuǐ sī shéng chū jìn jī。
治装早向汴梁赴,李籍还同曹剑归。zhì zhuāng zǎo xiàng biàn liáng fù,lǐ jí hái tóng cáo jiàn guī。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

宛在堂中即事

郭之奇

何须问众清浊,且自观心逸劳。hé xū wèn zhòng qīng zhuó,qiě zì guān xīn yì láo。
在我应从古制,于人合让时豪。zài wǒ yīng cóng gǔ zhì,yú rén hé ràng shí háo。

宛在堂中即事

郭之奇

屈指粤东名业,曲江南海琼山。qū zhǐ yuè dōng míng yè,qū jiāng nán hǎi qióng shān。
斯文未丧今日,后死何人可班。sī wén wèi sàng jīn rì,hòu sǐ hé rén kě bān。

宛在堂中即事

郭之奇

一往深情诵读,半生乐事诗书。yī wǎng shēn qíng sòng dú,bàn shēng lè shì shī shū。
承明著作还彼,百代风骚待予。chéng míng zhù zuò hái bǐ,bǎi dài fēng sāo dài yǔ。

望庐山和苏韵

郭之奇

相对无缘认岭峰,入看只与白云同。xiāng duì wú yuán rèn lǐng fēng,rù kàn zhǐ yǔ bái yún tóng。
江舟竟日分横侧,真面遥临一水中。jiāng zhōu jìng rì fēn héng cè,zhēn miàn yáo lín yī shuǐ zhōng。

四月一日二首

郭之奇

晓来风色北窗归,一岁几何三月非。xiǎo lái fēng sè běi chuāng guī,yī suì jǐ hé sān yuè fēi。
谁道时光不作意,晴阴云日半依违。shuí dào shí guāng bù zuò yì,qíng yīn yún rì bàn yī wéi。

四月一日二首

郭之奇

落尽黄梅四月天,空枝一鸟语春还。luò jǐn huáng méi sì yuè tiān,kōng zhī yī niǎo yǔ chūn hái。
早知梅熟春同去,怨却花时信早传。zǎo zhī méi shú chūn tóng qù,yuàn què huā shí xìn zǎo chuán。

系春

郭之奇

曾无好事系春华,冷落闲庭片片花。céng wú hǎo shì xì chūn huá,lěng luò xián tíng piàn piàn huā。
半榻幽清贪晓睡,三杯软饱觅生涯。bàn tà yōu qīng tān xiǎo shuì,sān bēi ruǎn bǎo mì shēng yá。

问春

郭之奇

几将闲绪问春华,愁客无端怪落花。jǐ jiāng xián xù wèn chūn huá,chóu kè wú duān guài luò huā。
花落何堪兼雨夜,客愁可奈是天涯。huā luò hé kān jiān yǔ yè,kè chóu kě nài shì tiān yá。

说士与逸民之品不同

郭之奇

张仪寸舌犹问妻,子陵两足可加帝。zhāng yí cùn shé yóu wèn qī,zi líng liǎng zú kě jiā dì。
终当披裘耕富春,何事读书学游说。zhōng dāng pī qiú gēng fù chūn,hé shì dú shū xué yóu shuō。

得时与避世之怀各一

郭之奇

渊明不折小儿腰,子房却进老人履。yuān míng bù zhé xiǎo ér yāo,zi fáng què jìn lǎo rén lǚ。
归去仍招白衣人,功成亦从赤松子。guī qù réng zhāo bái yī rén,gōng chéng yì cóng chì sōng zi。

呼奚觅怪石二首

郭之奇

山琢胎形水织纹,千年濯魄冷清濆。shān zuó tāi xíng shuǐ zhī wén,qiān nián zhuó pò lěng qīng fén。
无端过客多闲绪,携取东归意亦殷。wú duān guò kè duō xián xù,xié qǔ dōng guī yì yì yīn。

呼奚觅怪石二首

郭之奇

横流堆叠乱波容,戏拾诸般置夹笼。héng liú duī dié luàn bō róng,xì shí zhū bān zhì jiā lóng。
借问参寥谁处是,好和清水作相供。jiè wèn cān liáo shuí chù shì,hǎo hé qīng shuǐ zuò xiāng gōng。

衢州道中二首

郭之奇

西流一水向东潺,夹右诸陵并道擐。xī liú yī shuǐ xiàng dōng chán,jiā yòu zhū líng bìng dào huàn。
归路惟多千嶂阻,愁来欲把众峰删。guī lù wéi duō qiān zhàng zǔ,chóu lái yù bǎ zhòng fēng shān。

衢州道中二首

郭之奇

云影相从树影亲,近峰如作远峰臣。yún yǐng xiāng cóng shù yǐng qīn,jìn fēng rú zuò yuǎn fēng chén。
奇观始信天工巧,谁把丹青挂夕晨。qí guān shǐ xìn tiān gōng qiǎo,shuí bǎ dān qīng guà xī chén。

十八早自从叔公车舫至峡江过伯常兄舟中共酌醉后口占二绝

郭之奇

沙明涛白豁天开,江远舟轻破月来。shā míng tāo bái huō tiān kāi,jiāng yuǎn zhōu qīng pò yuè lái。
阮氏风流今日事,相逢急进手中杯。ruǎn shì fēng liú jīn rì shì,xiāng féng jí jìn shǒu zhōng bēi。