古诗词

附南汉五主

郭之奇

封州刺史诛弘玘,讨叛逆王大义伸。fēng zhōu cì shǐ zhū hóng qǐ,tǎo pàn nì wáng dà yì shēn。
清海平章虽赂得,南平节度本皇纶。qīng hǎi píng zhāng suī lù dé,nán píng jié dù běn huáng lún。
权知留后初传袭,幕府犹能延士人。quán zhī liú hòu chū chuán xí,mù fǔ yóu néng yán shì rén。
求封不应羞臣伪,据粤称尊结四邻。qiú fēng bù yīng xiū chén wěi,jù yuè chēng zūn jié sì lín。
侈心忽恣穷奢丽,酷政多端聚甲鳞。chǐ xīn hū zì qióng shē lì,kù zhèng duō duān jù jiǎ lín。
蛇在水中人孰忍,鼠居牛角尔空颦。shé zài shuǐ zhōng rén shú rěn,shǔ jū niú jiǎo ěr kōng pín。
殇玢好裸仍欣搏,逆晟残兄岂顾伦。shāng bīn hǎo luǒ réng xīn bó,nì chéng cán xiōng qǐ gù lún。
白龙宫胤无留种,下蚕室群庶可亲。bái lóng gōng yìn wú liú zhǒng,xià cán shì qún shù kě qīn。
继兴继虐还继靡,祖孙父子同受辛。jì xīng jì nüè hái jì mí,zǔ sūn fù zi tóng shòu xīn。
地牢水狱真繇旧,剑树刀山不厌新。dì láo shuǐ yù zhēn yáo jiù,jiàn shù dāo shān bù yàn xīn。
中国天王雒州史,玉清阉使太师臣。zhōng guó tiān wáng luò zhōu shǐ,yù qīng yān shǐ tài shī chén。
割势状头方进步,朝冠女侍久垂绅。gē shì zhuàng tóu fāng jìn bù,cháo guān nǚ shì jiǔ chuí shēn。
门外诸群休惹事,府僚中舍复为燐。mén wài zhū qún xiū rě shì,fǔ liáo zhōng shě fù wèi lín。
他年恩赦诚侥幸,何当谢此一方民。tā nián ēn shè chéng jiǎo xìng,hé dāng xiè cǐ yī fāng mín。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

见柳色桃花忽然有叹

郭之奇

柳色依依成旧绿,桃花冉冉褪新红。liǔ sè yī yī chéng jiù lǜ,táo huā rǎn rǎn tuì xīn hóng。
流连有意从宵月,历乱无情任晓风。liú lián yǒu yì cóng xiāo yuè,lì luàn wú qíng rèn xiǎo fēng。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

青帝长门尽日幽,烟光欲去倩人留。qīng dì zhǎng mén jǐn rì yōu,yān guāng yù qù qiàn rén liú。
不妨春月平分夏,所畏花时忽近秋。bù fáng chūn yuè píng fēn xià,suǒ wèi huā shí hū jìn qiū。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

一榻经时尘易满,角巾折雨兴难无。yī tà jīng shí chén yì mǎn,jiǎo jīn zhé yǔ xīng nán wú。
科头尽日愁春尽,满眼酤来为尔酤。kē tóu jǐn rì chóu chūn jǐn,mǎn yǎn gū lái wèi ěr gū。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

雕虫小技尔犹烦,宝剑雄篇我自存。diāo chóng xiǎo jì ěr yóu fán,bǎo jiàn xióng piān wǒ zì cún。
白酒床头初发瓮,苍苔屐齿速临门。bái jiǔ chuáng tóu chū fā wèng,cāng tái jī chǐ sù lín mén。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

白眼看人休太憨,青春去我未全甘。bái yǎn kàn rén xiū tài hān,qīng chūn qù wǒ wèi quán gān。
只宜花下吟诗醉,时向樽前纵酒谈。zhǐ yí huā xià yín shī zuì,shí xiàng zūn qián zòng jiǔ tán。

雨后春归招杨承之小酌待月作留春诗五绝三月十七日也

郭之奇

红芳欲尽绿空肥,几度风前护落菲。hóng fāng yù jǐn lǜ kōng féi,jǐ dù fēng qián hù luò fēi。
明月为人犹夜满,青春谁伴此时归。míng yuè wèi rén yóu yè mǎn,qīng chūn shuí bàn cǐ shí guī。

三月三十夜偕兄孟尝伯尝与承之小集春去十有三日矣因取平上去入之十三韵为五绝

郭之奇

时光有意同消息,寄语烟风须自力。shí guāng yǒu yì tóng xiāo xī,jì yǔ yān fēng xū zì lì。
即使秋冬促夏来,何须日夜催春亟。jí shǐ qiū dōng cù xià lái,hé xū rì yè cuī chūn jí。

移居蓬罗七绝

郭之奇

三神山在有无中,仙岛人区那可同。sān shén shān zài yǒu wú zhōng,xiān dǎo rén qū nà kě tóng。
我自耽幽思遁迹,安能逐景望璇宫。wǒ zì dān yōu sī dùn jì,ān néng zhú jǐng wàng xuán gōng。

移居蓬罗七绝

郭之奇

人亦有言松有林,惟予及尔是同岑。rén yì yǒu yán sōng yǒu lín,wéi yǔ jí ěr shì tóng cén。
相携物外凌霜质,独抱山中向日心。xiāng xié wù wài líng shuāng zhì,dú bào shān zhōng xiàng rì xīn。

移居蓬罗七绝

郭之奇

冥思已觉生如梦,回首方知色是空。míng sī yǐ jué shēng rú mèng,huí shǒu fāng zhī sè shì kōng。
一室萧然山水内,海涛随意出松风。yī shì xiāo rán shān shuǐ nèi,hǎi tāo suí yì chū sōng fēng。

移居蓬罗七绝

郭之奇

风潮每夜送馀音,身在高山意转深。fēng cháo měi yè sòng yú yīn,shēn zài gāo shān yì zhuǎn shēn。
颇怪松吹多别调,凄凄尽作水龙吟。pǒ guài sōng chuī duō bié diào,qī qī jǐn zuò shuǐ lóng yín。

移居蓬罗七绝

郭之奇

不分松声听似海,生增草色望如涛。bù fēn sōng shēng tīng shì hǎi,shēng zēng cǎo sè wàng rú tāo。
山心水意终难定,耳目当前莫漫骚。shān xīn shuǐ yì zhōng nán dìng,ěr mù dāng qián mò màn sāo。

移居蓬罗七绝

郭之奇

一片春山绿似醅,几多烟景白如皑。yī piàn chūn shān lǜ shì pēi,jǐ duō yān jǐng bái rú ái。
为谁悦己时相向,淡扫浓妆百样裁。wèi shuí yuè jǐ shí xiāng xiàng,dàn sǎo nóng zhuāng bǎi yàng cái。

移居蓬罗七绝

郭之奇

入山惟恐未全深,为鹤为猿万古心。rù shān wéi kǒng wèi quán shēn,wèi hè wèi yuán wàn gǔ xīn。
便许兹山留片石,时将真气朗云林。biàn xǔ zī shān liú piàn shí,shí jiāng zhēn qì lǎng yún lín。

伤怀五绝

郭之奇

未了馀生百自劳,伤怀一事若相遭。wèi le yú shēng bǎi zì láo,shāng huái yī shì ruò xiāng zāo。
无端更作幽山侣,错认松声是海涛。wú duān gèng zuò yōu shān lǚ,cuò rèn sōng shēng shì hǎi tāo。