古诗词

南宋九帝

郭之奇

敷天左袒向康王,遂有建炎续靖康。fū tiān zuǒ tǎn xiàng kāng wáng,suì yǒu jiàn yán xù jìng kāng。
全城请驾闻宗泽,十事班朝见李纲。quán chéng qǐng jià wén zōng zé,shí shì bān cháo jiàn lǐ gāng。
所嗟克复归和议,安得中兴拟汉唐。suǒ jiē kè fù guī hé yì,ān dé zhōng xīng nǐ hàn táng。
天下太平夸朽柱,金人奸细主朝堂。tiān xià tài píng kuā xiǔ zhù,jīn rén jiān xì zhǔ cháo táng。
可怜得将如韩岳,大仪朱镇总销铓。kě lián dé jiāng rú hán yuè,dà yí zhū zhèn zǒng xiāo máng。
成功不赖儒生力,逆亮看花已雒阳。chéng gōng bù lài rú shēng lì,nì liàng kàn huā yǐ luò yáng。
隆兴复睹嘉禾瑞,祖意天心庶可偿。lóng xīng fù dǔ jiā hé ruì,zǔ yì tiān xīn shù kě cháng。
孝宗之孝吾无闲,虽未恢疆亦保疆。xiào zōng zhī xiào wú wú xián,suī wèi huī jiāng yì bǎo jiāng。
改臣易表均敌礼,南渡贤君首寿皇。gǎi chén yì biǎo jūn dí lǐ,nán dù xián jūn shǒu shòu huáng。
光宁黯黮何堪数,伪禁空将吾道戕。guāng níng àn dǎn hé kān shù,wěi jìn kōng jiāng wú dào qiāng。
除韩得史凶弥炽,皇子旋更秉义郎。chú hán dé shǐ xiōng mí chì,huáng zi xuán gèng bǐng yì láng。
四十年中消长半,夏夷金灭元遂张。sì shí nián zhōng xiāo zhǎng bàn,xià yí jīn miè yuán suì zhāng。
半闲宰相平军国,樊襄始自度宗亡。bàn xián zǎi xiāng píng jūn guó,fán xiāng shǐ zì dù zōng wáng。
恭端帝炳成何事,三闽四广继汴杭。gōng duān dì bǐng chéng hé shì,sān mǐn sì guǎng jì biàn háng。
断维负溺皆为赵,岂惟燕市继崖洋。duàn wéi fù nì jiē wèi zhào,qǐ wéi yàn shì jì yá yáng。
丹心照汗同千古,陆张名氏比天祥。dān xīn zhào hàn tóng qiān gǔ,lù zhāng míng shì bǐ tiān xiáng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

幽斋偶成

郭之奇

素几明幽独,盆花为客公。sù jǐ míng yōu dú,pén huā wèi kè gōng。
娇纭晴日霭,氲燠暮春风。jiāo yún qíng rì ǎi,yūn yù mù chūn fēng。
心定迎喧寂,窗虚受色空。xīn dìng yíng xuān jì,chuāng xū shòu sè kōng。
午云檐际落,亦向此冲融。wǔ yún yán jì luò,yì xiàng cǐ chōng róng。

客路

郭之奇

青春归白水,岐路忆同人。qīng chūn guī bái shuǐ,qí lù yì tóng rén。
所畏莺声老,还愁马背新。suǒ wèi yīng shēng lǎo,hái chóu mǎ bèi xīn。
长途难屡计,幽事颇宜亲。zhǎng tú nán lǚ jì,yōu shì pǒ yí qīn。
近识杨花意,飘摇念客身。jìn shí yáng huā yì,piāo yáo niàn kè shēn。

新暑

郭之奇

炎帝司初令,高云散碧端。yán dì sī chū lìng,gāo yún sàn bì duān。
恒旸方与助,新暑遂难宽。héng yáng fāng yǔ zhù,xīn shǔ suì nán kuān。
去鸟惟依树,来人未解鞍。qù niǎo wéi yī shù,lái rén wèi jiě ān。
所愁芳草歇,谁念客途单。suǒ chóu fāng cǎo xiē,shuí niàn kè tú dān。

午车

郭之奇

远道收春尽,轻车破夏来。yuǎn dào shōu chūn jǐn,qīng chē pò xià lái。
晴岚归远树,燠霭散平莱。qíng lán guī yuǎn shù,yù ǎi sàn píng lái。
永昼光初吓,午云倦不开。yǒng zhòu guāng chū xià,wǔ yún juàn bù kāi。
凉薰虽可悦,畏日亦长哉。liáng xūn suī kě yuè,wèi rì yì zhǎng zāi。

雨意

郭之奇

雨意分朝暮,山容合近遥。yǔ yì fēn cháo mù,shān róng hé jìn yáo。
褰帷惟鸟见,倚轼亦云招。qiān wéi wéi niǎo jiàn,yǐ shì yì yún zhāo。
乍令红尘退,还疑碧草骄。zhà lìng hóng chén tuì,hái yí bì cǎo jiāo。
长途争此刻,赢得我歌谣。zhǎng tú zhēng cǐ kè,yíng dé wǒ gē yáo。

邹滕道中喜连日密云细雨

郭之奇

始见青山色,依依向远人。shǐ jiàn qīng shān sè,yī yī xiàng yuǎn rén。
炎光能稍逊,景物倍堪亲。yán guāng néng shāo xùn,jǐng wù bèi kān qīn。
悦性开蝉籁,披襟动客神。yuè xìng kāi chán lài,pī jīn dòng kè shén。
堤花垂晓露,归色尚疑春。dī huā chuí xiǎo lù,guī sè shàng yí chūn。

雨后晓发夹沟驿

郭之奇

云轻龙意倦,雨宿鸟声阑。yún qīng lóng yì juàn,yǔ sù niǎo shēng lán。
晓袖浮芳润,轻蹄印草乾。xiǎo xiù fú fāng rùn,qīng tí yìn cǎo qián。
尘光愁欲放,曙色幸犹跚。chén guāng chóu yù fàng,shǔ sè xìng yóu shān。
望里青梅落,应为渴者酸。wàng lǐ qīng méi luò,yīng wèi kě zhě suān。

过桃山岳武穆祠愤感再成

郭之奇

忠以冤馀愤,冤奇愤莫寻。zhōng yǐ yuān yú fèn,yuān qí fèn mò xún。
杀臣君不意,报国子同心。shā chén jūn bù yì,bào guó zi tóng xīn。
血泪金牌湿,丹铭涅背深。xuè lèi jīn pái shī,dān míng niè bèi shēn。
身亡和计就,悬眼恨留今。shēn wáng hé jì jiù,xuán yǎn hèn liú jīn。

自徐州渡河途中寻春即见有感

郭之奇

江南春一片,河北渺难寻。jiāng nán chūn yī piàn,hé běi miǎo nán xún。
马首迷昏霭,羁怀滞远林。mǎ shǒu mí hūn ǎi,jī huái zhì yuǎn lín。
莺疲歌易涩,柳细叶难阴。yīng pí gē yì sè,liǔ xì yè nán yīn。
惟有枝头杏,千花慰独心。wéi yǒu zhī tóu xìng,qiān huā wèi dú xīn。

所思

郭之奇

风尘春不让,况复久游身。fēng chén chūn bù ràng,kuàng fù jiǔ yóu shēn。
懒困花谁主,迷离草似人。lǎn kùn huā shuí zhǔ,mí lí cǎo shì rén。
劳心空就远,周道每怀新。láo xīn kōng jiù yuǎn,zhōu dào měi huái xīn。
渺渺林烟际,所思欲具陈。miǎo miǎo lín yān jì,suǒ sī yù jù chén。

见孟尝养士及叔孙演礼故碑

郭之奇

时雄因客重,曲学表君尊。shí xióng yīn kè zhòng,qū xué biǎo jūn zūn。
义市齐公子,礼传汉叔孙。yì shì qí gōng zi,lǐ chuán hàn shū sūn。
两生终莫致,三窟竟何存。liǎng shēng zhōng mò zhì,sān kū jìng hé cún。
寂寞荒碑在,徒贻识者论。jì mò huāng bēi zài,tú yí shí zhě lùn。

日暮迷途赖初月得至新嘉

郭之奇

烟林西照入,东望似薰春。yān lín xī zhào rù,dōng wàng shì xūn chūn。
竟日无啼鸟,终风独傲人。jìng rì wú tí niǎo,zhōng fēng dú ào rén。
疲心销永昼,迷路赖初轮。pí xīn xiāo yǒng zhòu,mí lù lài chū lún。
细细轻弦出,微光念远身。xì xì qīng xián chū,wēi guāng niàn yuǎn shēn。

东平晓望

郭之奇

春光惟晓际,花柳暂逢迎。chūn guāng wéi xiǎo jì,huā liǔ zàn féng yíng。
嫩绿殊轻薄,妖红遂满盈。nèn lǜ shū qīng báo,yāo hóng suì mǎn yíng。
凄清从汶水,烂熳及东平。qī qīng cóng wèn shuǐ,làn màn jí dōng píng。
幽事初关切,风尘莫骤惊。yōu shì chū guān qiè,fēng chén mò zhòu jīng。

东阿晓望见雨后春色心目为之一开

郭之奇

旅绪终无极,花光亦有初。lǚ xù zhōng wú jí,huā guāng yì yǒu chū。
含情窥远道,连类见群居。hán qíng kuī yuǎn dào,lián lèi jiàn qún jū。
细细朝菲缀,依依晓艳舒。xì xì cháo fēi zhuì,yī yī xiǎo yàn shū。
幽园殊衬帖,春色任亲疏。yōu yuán shū chèn tiē,chūn sè rèn qīn shū。

雨宿

郭之奇

雨宿花光重,风浮草色轻。yǔ sù huā guāng zhòng,fēng fú cǎo sè qīng。
转添莺欲语,更觉柳摇情。zhuǎn tiān yīng yù yǔ,gèng jué liǔ yáo qíng。
碧野真如洗,烟林复与清。bì yě zhēn rú xǐ,yān lín fù yǔ qīng。
欣欣群物意,相对愧劳生。xīn xīn qún wù yì,xiāng duì kuì láo shēng。
16821234567»