古诗词

西粤石峰篇

郭之奇

西粤奇峰旧颇闻,晓来次第供幽索。xī yuè qí fēng jiù pǒ wén,xiǎo lái cì dì gōng yōu suǒ。
赤熛怒洒祝融灰,拳石徐开高广橐。chì biāo nù sǎ zhù róng huī,quán shí xú kāi gāo guǎng tuó。
驱神役鬼自何年,置此遐方长漠漠。qū shén yì guǐ zì hé nián,zhì cǐ xiá fāng zhǎng mò mò。
且同霄霭借氤氲,时与白云争吐嚼。qiě tóng xiāo ǎi jiè yīn yūn,shí yǔ bái yún zhēng tǔ jué。
其高直上少攀扶,其锐孤行犹砥锷。qí gāo zhí shàng shǎo pān fú,qí ruì gū xíng yóu dǐ è。
其形众出本难图,以意旁求微可度。qí xíng zhòng chū běn nán tú,yǐ yì páng qiú wēi kě dù。
影国虚无想像中,化城恍惚青冥落。yǐng guó xū wú xiǎng xiàng zhōng,huà chéng huǎng hū qīng míng luò。
或疑王母宴瑶池,或疑周满停骏脚。huò yí wáng mǔ yàn yáo chí,huò yí zhōu mǎn tíng jùn jiǎo。
或似王侯第宅张,鸣珂振笏当廊阁。huò shì wáng hóu dì zhái zhāng,míng kē zhèn hù dāng láng gé。
或谓将军营垒立,扬旌展旆周闉郭。huò wèi jiāng jūn yíng lěi lì,yáng jīng zhǎn pèi zhōu yīn guō。
或云姑射仙子来,雪体冰肤夸绰约。huò yún gū shè xiān zi lái,xuě tǐ bīng fū kuā chuò yuē。
或拟幽人坐薜萝,采芳杂佩环膺膊。huò nǐ yōu rén zuò bì luó,cǎi fāng zá pèi huán yīng bó。
或如伯仲比肩齐,或似君臣高下却。huò rú bó zhòng bǐ jiān qí,huò shì jūn chén gāo xià què。
妇姑勃谇反唇讥,妻子宜然眉案噱。fù gū bó suì fǎn chún jī,qī zi yí rán méi àn jué。
千峦百岫逞锋铓,诡状殊情烦剖削。qiān luán bǎi xiù chěng fēng máng,guǐ zhuàng shū qíng fán pōu xuē。
如走如飞如介鳞,鲲起鹏垂鱼跳跃。rú zǒu rú fēi rú jiè lín,kūn qǐ péng chuí yú tiào yuè。
虎踞豺蹲碧洞深,龙翻象踏幽岩拓。hǔ jù chái dūn bì dòng shēn,lóng fān xiàng tà yōu yán tuò。
比诸器物更标新,如施屏幛如卷幕。bǐ zhū qì wù gèng biāo xīn,rú shī píng zhàng rú juǎn mù。
仰如盘盖覆如盂,或如钟鼓间笙籥。yǎng rú pán gài fù rú yú,huò rú zhōng gǔ jiān shēng yuè。
列鼎初飘寒雾浓,连扉乍引朝岚薄。liè dǐng chū piāo hán wù nóng,lián fēi zhà yǐn cháo lán báo。
浑沌开胸任琢雕,化工满志来磅礴。hún dùn kāi xiōng rèn zuó diāo,huà gōng mǎn zhì lái bàng bó。
阴阳为炭此为铜,他山攻玉此为错。yīn yáng wèi tàn cǐ wèi tóng,tā shān gōng yù cǐ wèi cuò。
刚耿长存宇宙间,空灵几费鸿荒凿。gāng gěng zhǎng cún yǔ zhòu jiān,kōng líng jǐ fèi hóng huāng záo。
阻僻居偏合类群,沐乌浴兔藏精魄。zǔ pì jū piān hé lèi qún,mù wū yù tù cáng jīng pò。
此日相逢亦偶然,我意凄凉居澹泊。cǐ rì xiāng féng yì ǒu rán,wǒ yì qī liáng jū dàn pō。
开生写面出人寰,与君万古留风格。kāi shēng xiě miàn chū rén huán,yǔ jūn wàn gǔ liú fēng gé。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

多言莫令守中焚,玄牝绵绵用不勤。duō yán mò lìng shǒu zhōng fén,xuán pìn mián mián yòng bù qín。
残岁初收虚室景,新华已触暮山云。cán suì chū shōu xū shì jǐng,xīn huá yǐ chù mù shān yún。
此身骨志均强弱,万物光尘失锐纷。cǐ shēn gǔ zhì jūn qiáng ruò,wàn wù guāng chén shī ruì fēn。
前后相随惟是夕,推陈出旧古今分。qián hòu xiāng suí wéi shì xī,tuī chén chū jiù gǔ jīn fēn。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

刍狗何伤造化仁,云鹏曷避野埃尘。chú gǒu hé shāng zào huà rén,yún péng hé bì yě āi chén。
门中门在无应有,身外身存幻亦真。mén zhōng mén zài wú yīng yǒu,shēn wài shēn cún huàn yì zhēn。
金玉满堂谁氏子,肌肤似雪藐始人。jīn yù mǎn táng shuí shì zi,jī fū shì xuě miǎo shǐ rén。
此年此物俱除尽,樗树匏樽世莫嗔。cǐ nián cǐ wù jù chú jǐn,chū shù páo zūn shì mò chēn。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

悲生于累累由心,累绝心灰外孰侵。bēi shēng yú lèi lèi yóu xīn,lèi jué xīn huī wài shú qīn。
蜩鸴方嗤云路远,菌蛄宁惜岁华沉。tiáo xué fāng chī yún lù yuǎn,jūn gū níng xī suì huá chén。
游无穷者随天地,行有待焉出古今。yóu wú qióng zhě suí tiān dì,xíng yǒu dài yān chū gǔ jīn。
常有常无何处往,除年除夜细相寻。cháng yǒu cháng wú hé chù wǎng,chú nián chú yè xì xiāng xún。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

由有其身患始来,寄于人世尔毋猜。yóu yǒu qí shēn huàn shǐ lái,jì yú rén shì ěr wú cāi。
以今执古应知纪,就腊迎春岂用媒。yǐ jīn zhí gǔ yīng zhī jì,jiù là yíng chūn qǐ yòng méi。
天物芸芸依岁复,谷冰涣涣仰时开。tiān wù yún yún yī suì fù,gǔ bīng huàn huàn yǎng shí kāi。
愚心似我宜昏闷,南郭当年共稿灰。yú xīn shì wǒ yí hūn mèn,nán guō dāng nián gòng gǎo huī。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

将除玄览对荧荧,恍惚之中那可形。jiāng chú xuán lǎn duì yíng yíng,huǎng hū zhī zhōng nà kě xíng。
自古及今成逆旅,惟星与象在空庭。zì gǔ jí jīn chéng nì lǚ,wéi xīng yǔ xiàng zài kōng tíng。
岂因晦朔夸朝菌,不用春秋羡楚冥。qǐ yīn huì shuò kuā cháo jūn,bù yòng chūn qiū xiàn chǔ míng。
尽辟天门从此夜,和光随地绕阳扃。jǐn pì tiān mén cóng cǐ yè,hé guāng suí dì rào yáng jiōng。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

拟将情累向时除,尽遣聪明绝羡馀。nǐ jiāng qíng lèi xiàng shí chú,jǐn qiǎn cōng míng jué xiàn yú。
五夜青灯忠作伴,千言玄阃道归虚。wǔ yè qīng dēng zhōng zuò bàn,qiān yán xuán kǔn dào guī xū。
秕尘尧舜终何似,寿夭彭殇亦自如。bǐ chén yáo shùn zhōng hé shì,shòu yāo péng shāng yì zì rú。
赢得春秋从上古,始知元运费居诸。yíng dé chūn qiū cóng shàng gǔ,shǐ zhī yuán yùn fèi jū zhū。

羁馆除夕读老庄合刻漫赋十章

郭之奇

惜吾不及古人俦,为是为非许熟酬。xī wú bù jí gǔ rén chóu,wèi shì wèi fēi xǔ shú chóu。
然也非然然自得,可乎是可可宜求。rán yě fēi rán rán zì dé,kě hū shì kě kě yí qiú。
荣枯一指晨昏异,祸福千门岁月流。róng kū yī zhǐ chén hūn yì,huò fú qiān mén suì yuè liú。
除夕尽除凶悔事,天长地久复何忧。chú xī jǐn chú xiōng huǐ shì,tiān zhǎng dì jiǔ fù hé yōu。

壬寅元日二首

郭之奇

能为岁始即春王,万物来宾各处阳。néng wèi suì shǐ jí chūn wáng,wàn wù lái bīn gè chù yáng。
尚许微明随地出,安知四大与天方。shàng xǔ wēi míng suí dì chū,ān zhī sì dà yǔ tiān fāng。
废兴岂尽由强弱,新旧还须问歙张。fèi xīng qǐ jǐn yóu qiáng ruò,xīn jiù hái xū wèn shè zhāng。
大象无形宁可见,初元初日且休忙。dà xiàng wú xíng níng kě jiàn,chū yuán chū rì qiě xiū máng。

壬寅元日二首

郭之奇

初日初元事若何,怀新忆旧几蹉跎。chū rì chū yuán shì ruò hé,huái xīn yì jiù jǐ cuō tuó。
风光有意仍舒泰,岁序何心枉折磨。fēng guāng yǒu yì réng shū tài,suì xù hé xīn wǎng zhé mó。
冲气为和由一始,阳春布德以三多。chōng qì wèi hé yóu yī shǐ,yáng chūn bù dé yǐ sān duō。
不窥户牖知天下,眼际浮云莫问他。bù kuī hù yǒu zhī tiān xià,yǎn jì fú yún mò wèn tā。

初春即事二首

郭之奇

窗前晓日化寒轻,天上人间取次荣。chuāng qián xiǎo rì huà hán qīng,tiān shàng rén jiān qǔ cì róng。
铺设风光凭点缀,安排物意俟勾萌。pù shè fēng guāng píng diǎn zhuì,ān pái wù yì qí gōu méng。
山才转翠看难厌,林竞飞烟望欲平。shān cái zhuǎn cuì kàn nán yàn,lín jìng fēi yān wàng yù píng。
眼外春容随地入,倚栏有个客关情。yǎn wài chūn róng suí dì rù,yǐ lán yǒu gè kè guān qíng。

初春即事二首

郭之奇

晓意初融桂岭霜,重门难锁旧烟光。xiǎo yì chū róng guì lǐng shuāng,zhòng mén nán suǒ jiù yān guāng。
阶前草动空庭色,墙外花飞别院香。jiē qián cǎo dòng kōng tíng sè,qiáng wài huā fēi bié yuàn xiāng。
当路游丝萦我住,隔林啼鸟任他忙。dāng lù yóu sī yíng wǒ zhù,gé lín tí niǎo rèn tā máng。
乍寒乍暖春犹浅,闲赋闲吟日正长。zhà hán zhà nuǎn chūn yóu qiǎn,xián fù xián yín rì zhèng zhǎng。

初二至初四三夜皆火

郭之奇

桂城红焰舞烟楼,时向龙泉映斗牛。guì chéng hóng yàn wǔ yān lóu,shí xiàng lóng quán yìng dòu niú。
曲突空怀薪徙意,炎冈每抱玉焚愁。qū tū kōng huái xīn xǐ yì,yán gāng měi bào yù fén chóu。
祝融尽攘三春德,禆灶难依四国谋。zhù róng jǐn rǎng sān chūn dé,bì zào nán yī sì guó móu。
颇怪苍生皆赤子,谁同黔首日焦头。pǒ guài cāng shēng jiē chì zi,shuí tóng qián shǒu rì jiāo tóu。

初五夜城外火初六午城中复火

郭之奇

燎原何事倚春城,谁使炎炎日夜明。liáo yuán hé shì yǐ chūn chéng,shuí shǐ yán yán rì yè míng。
上客何功徒烂额,自他有耀独关情。shàng kè hé gōng tú làn é,zì tā yǒu yào dú guān qíng。
夏馀烬在畴相合,陈后灰然孰并京。xià yú jìn zài chóu xiāng hé,chén hòu huī rán shú bìng jīng。
寄语青阳休泄泄,时膏速向晓云行。jì yǔ qīng yáng xiū xiè xiè,shí gāo sù xiàng xiǎo yún xíng。

人日将旦得微雪四律

郭之奇

人日天花细,春风晓树忙。rén rì tiān huā xì,chūn fēng xiǎo shù máng。
未能成六出,何苦闭三阳。wèi néng chéng liù chū,hé kǔ bì sān yáng。
玉艳流虚牖,珠尘散窈阊。yù yàn liú xū yǒu,zhū chén sàn yǎo chāng。
谁知寒意厚,转令客怀伤。shuí zhī hán yì hòu,zhuǎn lìng kè huái shāng。

人日将旦得微雪四律

郭之奇

人日多阴日,春寒较腊寒。rén rì duō yīn rì,chūn hán jiào là hán。
西郊愁雨密,南土畏霜繁。xī jiāo chóu yǔ mì,nán tǔ wèi shuāng fán。
谁缴青丘矢,遥从碧落端。shuí jiǎo qīng qiū shǐ,yáo cóng bì luò duān。
长教羲辔失,使世尽漫漫。zhǎng jiào xī pèi shī,shǐ shì jǐn màn màn。