古诗词

西粤石峰篇

郭之奇

西粤奇峰旧颇闻,晓来次第供幽索。xī yuè qí fēng jiù pǒ wén,xiǎo lái cì dì gōng yōu suǒ。
赤熛怒洒祝融灰,拳石徐开高广橐。chì biāo nù sǎ zhù róng huī,quán shí xú kāi gāo guǎng tuó。
驱神役鬼自何年,置此遐方长漠漠。qū shén yì guǐ zì hé nián,zhì cǐ xiá fāng zhǎng mò mò。
且同霄霭借氤氲,时与白云争吐嚼。qiě tóng xiāo ǎi jiè yīn yūn,shí yǔ bái yún zhēng tǔ jué。
其高直上少攀扶,其锐孤行犹砥锷。qí gāo zhí shàng shǎo pān fú,qí ruì gū xíng yóu dǐ è。
其形众出本难图,以意旁求微可度。qí xíng zhòng chū běn nán tú,yǐ yì páng qiú wēi kě dù。
影国虚无想像中,化城恍惚青冥落。yǐng guó xū wú xiǎng xiàng zhōng,huà chéng huǎng hū qīng míng luò。
或疑王母宴瑶池,或疑周满停骏脚。huò yí wáng mǔ yàn yáo chí,huò yí zhōu mǎn tíng jùn jiǎo。
或似王侯第宅张,鸣珂振笏当廊阁。huò shì wáng hóu dì zhái zhāng,míng kē zhèn hù dāng láng gé。
或谓将军营垒立,扬旌展旆周闉郭。huò wèi jiāng jūn yíng lěi lì,yáng jīng zhǎn pèi zhōu yīn guō。
或云姑射仙子来,雪体冰肤夸绰约。huò yún gū shè xiān zi lái,xuě tǐ bīng fū kuā chuò yuē。
或拟幽人坐薜萝,采芳杂佩环膺膊。huò nǐ yōu rén zuò bì luó,cǎi fāng zá pèi huán yīng bó。
或如伯仲比肩齐,或似君臣高下却。huò rú bó zhòng bǐ jiān qí,huò shì jūn chén gāo xià què。
妇姑勃谇反唇讥,妻子宜然眉案噱。fù gū bó suì fǎn chún jī,qī zi yí rán méi àn jué。
千峦百岫逞锋铓,诡状殊情烦剖削。qiān luán bǎi xiù chěng fēng máng,guǐ zhuàng shū qíng fán pōu xuē。
如走如飞如介鳞,鲲起鹏垂鱼跳跃。rú zǒu rú fēi rú jiè lín,kūn qǐ péng chuí yú tiào yuè。
虎踞豺蹲碧洞深,龙翻象踏幽岩拓。hǔ jù chái dūn bì dòng shēn,lóng fān xiàng tà yōu yán tuò。
比诸器物更标新,如施屏幛如卷幕。bǐ zhū qì wù gèng biāo xīn,rú shī píng zhàng rú juǎn mù。
仰如盘盖覆如盂,或如钟鼓间笙籥。yǎng rú pán gài fù rú yú,huò rú zhōng gǔ jiān shēng yuè。
列鼎初飘寒雾浓,连扉乍引朝岚薄。liè dǐng chū piāo hán wù nóng,lián fēi zhà yǐn cháo lán báo。
浑沌开胸任琢雕,化工满志来磅礴。hún dùn kāi xiōng rèn zuó diāo,huà gōng mǎn zhì lái bàng bó。
阴阳为炭此为铜,他山攻玉此为错。yīn yáng wèi tàn cǐ wèi tóng,tā shān gōng yù cǐ wèi cuò。
刚耿长存宇宙间,空灵几费鸿荒凿。gāng gěng zhǎng cún yǔ zhòu jiān,kōng líng jǐ fèi hóng huāng záo。
阻僻居偏合类群,沐乌浴兔藏精魄。zǔ pì jū piān hé lèi qún,mù wū yù tù cáng jīng pò。
此日相逢亦偶然,我意凄凉居澹泊。cǐ rì xiāng féng yì ǒu rán,wǒ yì qī liáng jū dàn pō。
开生写面出人寰,与君万古留风格。kāi shēng xiě miàn chū rén huán,yǔ jūn wàn gǔ liú fēng gé。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

文章亦自有驱除,今古茫茫共一墟。wén zhāng yì zì yǒu qū chú,jīn gǔ máng máng gòng yī xū。
窈绪终藏天地腹,冥思始执圣贤袪。yǎo xù zhōng cáng tiān dì fù,míng sī shǐ zhí shèng xián qū。
风云事理来通变,龙马威仪任疾徐。fēng yún shì lǐ lái tōng biàn,lóng mǎ wēi yí rèn jí xú。
一自鸿荒闻鬼泣,每从王迹溯麟书。yī zì hóng huāng wén guǐ qì,měi cóng wáng jì sù lín shū。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

颇疑彤管似新铏,漫许精神入汗青。pǒ yí tóng guǎn shì xīn xíng,màn xǔ jīng shén rù hàn qīng。
班马魂强能护史,左羊笔健自传经。bān mǎ hún qiáng néng hù shǐ,zuǒ yáng bǐ jiàn zì chuán jīng。
风尘扫后惟霜雪,云雾开时又日星。fēng chén sǎo hòu wéi shuāng xuě,yún wù kāi shí yòu rì xīng。
赢得馀光分暗室,春麟或可寄秋萤。yíng dé yú guāng fēn àn shì,chūn lín huò kě jì qiū yíng。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

千古文心落寸毫,万年青汗苦相熬。qiān gǔ wén xīn luò cùn háo,wàn nián qīng hàn kǔ xiāng áo。
石渠金匮何嗟及,竹简韦编岂惮劳。shí qú jīn kuì hé jiē jí,zhú jiǎn wéi biān qǐ dàn láo。
开笈如依贤圣阃,比肩惟有孝忠曹。kāi jí rú yī xián shèng kǔn,bǐ jiān wéi yǒu xiào zhōng cáo。
可怜缣帛为帷日,守缺犹能并执櫜。kě lián jiān bó wèi wéi rì,shǒu quē yóu néng bìng zhí gāo。

稽古篇止于秦汉唐以下先以诗述其概六首

郭之奇

当年猾夏岂难禁,他日咸宾尽好音。dāng nián huá xià qǐ nán jìn,tā rì xián bīn jǐn hǎo yīn。
两汉东西来魏晋,五胡南北变辽金。liǎng hàn dōng xī lái wèi jìn,wǔ hú nán běi biàn liáo jīn。
兴衰王气殊分合,治乱天行共古今。xīng shuāi wáng qì shū fēn hé,zhì luàn tiān xíng gòng gǔ jīn。
始信山河终在德,谁将锁钥静戎心。shǐ xìn shān hé zhōng zài dé,shuí jiāng suǒ yào jìng róng xīn。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

十载夷羊甚祖龙,周情孔思孰相逢。shí zài yí yáng shén zǔ lóng,zhōu qíng kǒng sī shú xiāng féng。
不辞残缺成苴补,尚许高深入铸镕。bù cí cán quē chéng jū bǔ,shàng xǔ gāo shēn rù zhù róng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

所求龟鉴出丹青,惟有麟书在日星。suǒ qiú guī jiàn chū dān qīng,wéi yǒu lín shū zài rì xīng。
自向马班全阙史,肯教公谷半诬经。zì xiàng mǎ bān quán quē shǐ,kěn jiào gōng gǔ bàn wū jīng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

霜严秋断古何如,刻鹄安能肖彼初。shuāng yán qiū duàn gǔ hé rú,kè gǔ ān néng xiào bǐ chū。
不向雒阳争纸价,只从□水定波馀。bù xiàng luò yáng zhēng zhǐ jià,zhǐ cóng shuǐ dìng bō yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

总为高卑立定居,每依尊攘寓驱除。zǒng wèi gāo bēi lì dìng jū,měi yī zūn rǎng yù qū chú。
当年几见中匡略,此日依稀大事书。dāng nián jǐ jiàn zhōng kuāng lüè,cǐ rì yī xī dà shì shū。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

玉露方沾素卷初,空将青汗慰居诸。yù lù fāng zhān sù juǎn chū,kōng jiāng qīng hàn wèi jū zhū。
从兹十日分今古,纵有微光亦闰馀。cóng zī shí rì fēn jīn gǔ,zòng yǒu wēi guāng yì rùn yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

古不愚人人自愚,敢从千载见微诬。gǔ bù yú rén rén zì yú,gǎn cóng qiān zài jiàn wēi wū。
大文如日垂霜卷,岂为丹黄变绿图。dà wén rú rì chuí shuāng juǎn,qǐ wèi dān huáng biàn lǜ tú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

莫笑时儒多理书,堪怜旧史自经锄。mò xiào shí rú duō lǐ shū,kān lián jiù shǐ zì jīng chú。
今人那少钩玄舌,宛委应皆石匮馀。jīn rén nà shǎo gōu xuán shé,wǎn wěi yīng jiē shí kuì yú。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

自从三古日周旋,不分时人共简编。zì cóng sān gǔ rì zhōu xuán,bù fēn shí rén gòng jiǎn biān。
搜索高文还典册,推排地步与英贤。sōu suǒ gāo wén hái diǎn cè,tuī pái dì bù yǔ yīng xián。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

真成太始意中逢,元会如环入寸胸。zhēn chéng tài shǐ yì zhōng féng,yuán huì rú huán rù cùn xiōng。
便使秋风藏副稿,时山独赖古云封。biàn shǐ qiū fēng cáng fù gǎo,shí shān dú lài gǔ yún fēng。

稽古篇竣事十绝

郭之奇

传信传疑必至公,惑经疑古自迷蒙。chuán xìn chuán yí bì zhì gōng,huò jīng yí gǔ zì mí méng。
是非已向西麟获,同异何须白虎通。shì fēi yǐ xiàng xī lín huò,tóng yì hé xū bái hǔ tōng。

八月初四日纪事二首

郭之奇

十载艰虞为主恩,居夷避世两堪论。shí zài jiān yú wèi zhǔ ēn,jū yí bì shì liǎng kān lùn。
一时平地氛尘满,几叠幽山雾雨翻。yī shí píng dì fēn chén mǎn,jǐ dié yōu shān wù yǔ fān。
晓涧哀泉添热血,暮烟衰草送归魂。xiǎo jiàn āi quán tiān rè xuè,mù yān shuāi cǎo sòng guī hún。
到头苦节今方尽,莫向秋风洒泪痕。dào tóu kǔ jié jīn fāng jǐn,mò xiàng qiū fēng sǎ lèi hén。