古诗词

取桃花一枝插瓶酬以二十韵

郭之奇

谁使幽栖日,能分天外春。shuí shǐ yōu qī rì,néng fēn tiān wài chūn。
倾城应有待,入室那无因。qīng chéng yīng yǒu dài,rù shì nà wú yīn。
江叶终迎献,溪花久忆晨。jiāng yè zhōng yíng xiàn,xī huā jiǔ yì chén。
销红迷远路,洗绿愧芳津。xiāo hóng mí yuǎn lù,xǐ lǜ kuì fāng jīn。
相映门何在,求源洞几沦。xiāng yìng mén hé zài,qiú yuán dòng jǐ lún。
尚留馀态惹,肯俟落英频。shàng liú yú tài rě,kěn qí luò yīng pín。
折柳迟同调,寻梅偶得邻。zhé liǔ chí tóng diào,xún méi ǒu dé lín。
遥从千树艳,独取一枝新。yáo cóng qiān shù yàn,dú qǔ yī zhī xīn。
预敛烟光色,全收世俗尘。yù liǎn yān guāng sè,quán shōu shì sú chén。
含情多未发,小喜忽横陈。hán qíng duō wèi fā,xiǎo xǐ hū héng chén。
活影谁堪捉,残愁自可匀。huó yǐng shuí kān zhuō,cán chóu zì kě yún。
轻匀浮粉面,细点薄胭唇。qīng yún fú fěn miàn,xì diǎn báo yān chún。
巧倩非关笑,低蛾漫学颦。qiǎo qiàn fēi guān xiào,dī é màn xué pín。
倚怀初似怯,移眼乍疑嗔。yǐ huái chū shì qiè,yí yǎn zhà yí chēn。
永令游蜂隔,姑容梦蝶亲。yǒng lìng yóu fēng gé,gū róng mèng dié qīn。
明窗供赏叹,素几出精神。míng chuāng gōng shǎng tàn,sù jǐ chū jīng shén。
幸免封姨妒,甘依君子贫。xìng miǎn fēng yí dù,gān yī jūn zi pín。
苗条诸意满,宁淡寸心真。miáo tiáo zhū yì mǎn,níng dàn cùn xīn zhēn。
求友来斯物,离群莫怨人。qiú yǒu lái sī wù,lí qún mò yuàn rén。
便宜生死共,岂但悴荣均。biàn yí shēng sǐ gòng,qǐ dàn cuì róng jūn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

将至荏平见雷风大作

郭之奇

鼓动雷风职,方春振百凋。gǔ dòng léi fēng zhí,fāng chūn zhèn bǎi diāo。
群生俱有待,万汇各相翘。qún shēng jù yǒu dài,wàn huì gè xiāng qiào。
久客甘濡滞,饥农欲悴憔。jiǔ kè gān rú zhì,jī nóng yù cuì qiáo。
自悲仍虑物,心折任飘摇。zì bēi réng lǜ wù,xīn zhé rèn piāo yáo。

暮轺见归鸟有感

郭之奇

群飞俱一息,日入故林招。qún fēi jù yī xī,rì rù gù lín zhāo。
自惜羽毛瘁,兼防牖户漂。zì xī yǔ máo cuì,jiān fáng yǒu hù piāo。
如何万里客,不及一枝鹩。rú hé wàn lǐ kè,bù jí yī zhī liáo。
俯首惭诸翼,悠悠促暮轺。fǔ shǒu cán zhū yì,yōu yōu cù mù yáo。

哀东人三首

郭之奇

岂不重乡井,其如转壑沟。qǐ bù zhòng xiāng jǐng,qí rú zhuǎn hè gōu。
携持相死救,离散或生偷。xié chí xiāng sǐ jiù,lí sàn huò shēng tōu。
幸未沦胡虏,犹当仰喔咻。xìng wèi lún hú lǔ,yóu dāng yǎng ō xiū。
须臾喘息计,黾勉一箪求。xū yú chuǎn xī jì,mǐn miǎn yī dān qiú。

哀东人三首

郭之奇

东人亦孔痗,饥馑接疮痍。dōng rén yì kǒng mèi,jī jǐn jiē chuāng yí。
兵后荒常必,黎馀旱易欺。bīng hòu huāng cháng bì,lí yú hàn yì qī。
何臣容节矫,无地可民移。hé chén róng jié jiǎo,wú dì kě mín yí。
万里萧条客,分餐欲济谁。wàn lǐ xiāo tiáo kè,fēn cān yù jì shuí。

哀东人三首

郭之奇

救荒政十二,省薄首相教。jiù huāng zhèng shí èr,shěng báo shǒu xiāng jiào。
无骨供输挽,何心积厩庖。wú gǔ gōng shū wǎn,hé xīn jī jiù páo。
鸿飞看在野,鼠食问谁郊。hóng fēi kàn zài yě,shǔ shí wèn shuí jiāo。
所叹求刍牧,依然向斗筲。suǒ tàn qiú chú mù,yī rán xiàng dòu shāo。

见诸邑遍立粥厂高旗旗书抚院明文饥者之口果及粥乎否也

郭之奇

独怜疮补计,今下肉糜文。dú lián chuāng bǔ jì,jīn xià ròu mí wén。
巧妇炊谁见,邦人谷未闻。qiǎo fù chuī shuí jiàn,bāng rén gǔ wèi wén。
群哺非易合,中饱竟难分。qún bǔ fēi yì hé,zhōng bǎo jìng nán fēn。
自古流图绘,何时达圣君。zì gǔ liú tú huì,hé shí dá shèng jūn。

饥者毙于荒而有不尽以荒毙者催科抚字当并计矣二首

郭之奇

狗彘皆人食,衣冠半茧丝。gǒu zhì jiē rén shí,yī guān bàn jiǎn sī。
君无尤旱魃,民已失春时。jūn wú yóu hàn bá,mín yǐ shī chūn shí。
考未阳城署,都非孔距为。kǎo wèi yáng chéng shǔ,dōu fēi kǒng jù wèi。
如何饥馑故,独使旰宵思。rú hé jī jǐn gù,dú shǐ gàn xiāo sī。

饥者毙于荒而有不尽以荒毙者催科抚字当并计矣二首

郭之奇

未易言蠲赈,庶几别旧新。wèi yì yán juān zhèn,shù jǐ bié jiù xīn。
用三离父子,取一足君民。yòng sān lí fù zi,qǔ yī zú jūn mín。
经国前贤训,哀时独我陈。jīng guó qián xián xùn,āi shí dú wǒ chén。
空谈何补切,或可助仁人。kōng tán hé bǔ qiè,huò kě zhù rén rén。

寂寂

郭之奇

寂寂芳郊色,纷纷孔道颜。jì jì fāng jiāo sè,fēn fēn kǒng dào yán。
炎凉虽异地,清浊自殊班。yán liáng suī yì dì,qīng zhuó zì shū bān。
彼结幽人侣,此为达者关。bǐ jié yōu rén lǚ,cǐ wèi dá zhě guān。
客心殊异迹,车马亦云山。kè xīn shū yì jì,chē mǎ yì yún shān。

野色

郭之奇

野色来天地,春怀动古今。yě sè lái tiān dì,chūn huái dòng gǔ jīn。
云从生及止,烟自浅为深。yún cóng shēng jí zhǐ,yān zì qiǎn wèi shēn。
接瞬穷诸变,哀时抚寸阴。jiē shùn qióng zhū biàn,āi shí fǔ cùn yīn。
生涯从此问,更作远游心。shēng yá cóng cǐ wèn,gèng zuò yuǎn yóu xīn。

四月二日再补客司二首

郭之奇

将母来生事,惟寅夙夜心。jiāng mǔ lái shēng shì,wéi yín sù yè xīn。
常存非孝意,以著服官箴。cháng cún fēi xiào yì,yǐ zhù fú guān zhēn。
寂寞时犹昨,艰虞道弥深。jì mò shí yóu zuó,jiān yú dào mí shēn。
作忠求寸补,何地可浮沉。zuò zhōng qiú cùn bǔ,hé dì kě fú chén。

四月二日再补客司二首

郭之奇

莫道含香旧,依然束带初。mò dào hán xiāng jiù,yī rán shù dài chū。
中原方羽檄,四海尚车书。zhōng yuán fāng yǔ xí,sì hǎi shàng chē shū。
典属虽无似,和容庶有馀。diǎn shǔ suī wú shì,hé róng shù yǒu yú。
圣朝收敝帚,犹诏锦窠居。shèng cháo shōu bì zhǒu,yóu zhào jǐn kē jū。

中秋前一日有七闽督学之命

郭之奇

雪峰初入望,旗鼓旧相扶。xuě fēng chū rù wàng,qí gǔ jiù xiāng fú。
观察当年相,考亭百代儒。guān chá dāng nián xiāng,kǎo tíng bǎi dài rú。
一官仍己学,吾道未邻孤。yī guān réng jǐ xué,wú dào wèi lín gū。
叹息高山在,谁能隔步趋。tàn xī gāo shān zài,shuí néng gé bù qū。

有感

郭之奇

十年玄尚白,知我自寥寥。shí nián xuán shàng bái,zhī wǒ zì liáo liáo。
养拙诗书际,藏身礼乐朝。yǎng zhuō shī shū jì,cáng shēn lǐ lè cháo。
何心皋北近,每叹指南遥。hé xīn gāo běi jìn,měi tàn zhǐ nán yáo。
此意含终古,时人那可料。cǐ yì hán zhōng gǔ,shí rén nà kě liào。

坚坐

郭之奇

一室分晨暮,空庭秋气敲。yī shì fēn chén mù,kōng tíng qiū qì qiāo。
露凝天汉冷,风动斗枢摇。lù níng tiān hàn lěng,fēng dòng dòu shū yáo。
纵目来潇旷,虚心对泬寥。zòng mù lái xiāo kuàng,xū xīn duì jué liáo。
悠悠长夜袭,坚坐遂中宵。yōu yōu zhǎng yè xí,jiān zuò suì zhōng xiāo。
16821234567»